Ngày xưa học phổ thông tôi chưa bao giờ tham gia tụ tập bạn bè vì nghĩ lớp có vấn đề với mình. Nhưng khi lên đại học, thạc sĩ rồi tiến sĩ tôi cũng chưa bao giờ có nhu cầu hay hứng thú với việc gặp lại bạn học cũ trong những buổi họp lớp thì mình mới nhận ra rằng vấn đề nằm ở bản thân mình chứ không hề do tập thể. Ahihi mình thật là quá quắt.
Tôi từ khi sinh ra đã lập dị và ghét đám đông nên luôn nhìn nhận mọi sự việc dưới con mắt duy lý, thượng tôn luật pháp. Khi bỗng dưng đám đông khen hay chửi một việc gì đó, mình thường kệ mẹ tất cả những dữ kiện đang tràn lan trên mạng, lùi lại vài bước để góc nhìn được bao quát hơn. Nhờ nó mà đầu óc và phát ngôn của mình đôi khi khác xa so với toàn bộ những gì đồng bào ta đang mặc nhiên thừa nhận.
Hôm nay, chúng ta nói về “cơn ngứa của đám đông”. Ngứa là ngứa mồm và ngứa mắt khi thấy người khác hạnh phúc. “Người khác” ở đây tất nhiên phải giàu và xinh đẹp. Vì trong não trạng của một bộ phận không nhỏ nhân dân ta thì giàu thì mặc nhiên là ác. Giàu mà còn hạnh phúc nữa thì tội đéo thể dung tha.
Mấy hôm nay tôi lại thấy anh Shark Bềnh bị đám đông soi mói, liên tục cho lên sóng vì tình tư với cô gái xinh xinh. Quan điểm của tôi về các Shark ở Việt Nam xưa nay luôn nhất quán và trước sau như một ấy là nhạt nhẽo và vô hại về mặt trí tuệ. Tuy nhiên, trong sự vụ này tôi lại đứng về phía anh trước sự mọi rợ của đám đông vô thức.
Tôi không hiểu lắm từ bao giờ việc chầu hẩu như chó chực bãi nôn lén chụp ảnh riêng tư của người khác để câu like lại được công khai chấp nhận và cổ xuý như thế?
Việc ly hôn hay ly thân về bản chất cuối cùng cũng chỉ là công khai chấm dứt chuyện tình cảm. Và với những gì đã diễn ra, cuộc hôn nhân này xem như đã tắt thở. Anh chị cũng không cần nhắng lên thút thít, tội nghiệp, lo lắng cho bất cứ bên nào vì 99% trong số hamlon kia làm một tháng bục mặt cũng không bằng 1 ngày lương của người trong cuộc. Khóc cái nồn í mà khóc.
Với thói quen khóc ngắn ngày của cộng đồng mạng hiện nay mà để một sự vụ bé tí kéo dài thế này thì mình hoàn toàn có thể nghi ngờ về sự vô tư của anh em tuồn hình ảnh của người khác lên mạng. Liệu có mùi ngân-lượng để bôi nhọ, hạ uy tín và xâm phạm quyền riêng tư của người khác hay không? Quý anh cá mập có thể yêu cầu luật sư của mình vào cuộc để lôi vài thằng đầu cắt moi lên nha môn trị tội làm gương cho muôn đời.
Người ta yêu nhau đi ăn tiệc và chăm sóc kiểu gắp cho nhau ăn, lau mồ hôi cho nhau là một hành vi vô cùng bình thường và chuẩn mực trong một xã hội văn minh. Khiếp, nhiều cháu gái lại còn lên cơn nói chuyện thuần phong mỹ tục à cơ. Ra đường gặp anh nào vừa ngon, vừa giàu thì khéo tụt quần nhanh đến mức sái cả ngón tay cơ mà lên mạng thì vẫn chửi hăng như vừa học xong giáo trình đạo đức. Các em chém gió thì khép hộ cái chân lại kẻo gió lùa lạnh tử cung.
Giàu có và xinh đẹp không phải là cái tội. Bất cứ ai cũng có quyền tự do làm điều mình muốn miễn không ảnh hưởng đến quyền và lợi ích của người khác – đó là chân lý. Hãy để yên cho họ vì họ đang yêu nhau (ít ra là họ đang thể hiện như vậy).
Giữ năng lượng mà phấn đấu cho ta. Cuộc đời người khác thì kệ mẹ họ đi. Đừng để vài năm sau bất giác nhìn lại sự nghiệp của bản thân mình lại phải ghìm cơn buồn mửa.
Mùng 1 chửi tí chứ không có í gì.