Năm 23 tuổi, mình có một mối tình kéo dài 1 năm rưỡi với chồng cũ và sau đó tiến đến hôn nhân. Giai đoạn yêu nhau thì mọi chuyện vẫn màu hồng lắm, chỉ đến khi kết hôn thì mình mới thực sự bước vào khoảng thời gian địa ngục.
Những mâu thuẫn vợ chồng đã bắt đầu từ lúc mình còn mang bầu em bé rồi, nhưng đến khi mình đi làm thì sự việc mới lên tới đỉnh điểm. Hai vợ chồng có xảy ra những vấn đề lục đục, và chồng mình cũng đã động tay động chân với mình – tức là đã xảy ra bạo lực gia đình.
Kinh khủng nhất là những lần mình bị đánh đến mức phải… nhập viện <nghẹn ngào>. Cái lúc đó, chồng mình chỉ gọi điện cho mẹ chồng và nói rằng: “Mẹ sang đưa nó đi cấp cứu đi. Con vừa đánh nó đấy.” Thậm chí mình còn trải qua chuyện chồng mình đưa gái về nhà, mặc váy của mình, ngủ trên giường của mình – tất cả mọi thứ đều quá kinh khủng.
Thời gian đầu, thực sự mình không dám nói cho bố mẹ đẻ về câu chuyện vợ chồng mình cãi nhau hay xảy ra bạo lực đâu, nhưng rồi sự việc xảy ra ngày một nhiều hơn và bố mẹ mình cũng biết. Ông bà đã phải bắt xe lên Hà Nội để họp gia đình không biết bao nhiêu lần để hàn gắn cho hai đứa, vậy mà cũng chẳng thành.
29 Tết, năm đầu tiên mình bước chân ra khỏi nhà chồng và mình ly thân, thực sự không còn một nơi nào để đi cả. Năm đó mình xác định sẽ ở lại Hà Nội, bởi nếu như Tết mà về quê một mình thì hàng xóm người ta sẽ hỏi là: “Con mày đâu? Chồng mày đâu? Tại sao mày lại về như này?” Không dám về. Thực sự mình không dám về.
Cái lúc mình bảo sẽ bỏ chồng, bố mình đã có khoảng thời gian không muốn nhận mình nữa, bố nói bố không có mặt mũi để nói chuyện với hàng xóm, họ hàng.
Người ngoài người ta đâu có biết lỗi là do ai đâu, người ta chỉ biết con nhà ông này ông kia bỏ chồng, chứ không một ai biết hoàn cảnh của mình phải chịu đựng những gì.
Chiều 29 Tết tầm 4 – 5 giờ chiều, lúc đó là chuyến xe cuối cùng rồi. Lúc đó mình vừa bị đánh xong, mình gọi điện cho bố và bảo con không về, con ở lại, vì mình biết bố vẫn buồn và vẫn giận mình lắm.
Trong cuộc gọi đó, bố nói với mình rằng: “Con về đi. Nhà của con có thể không phải là nhà của bố. Nhưng nhà của bố thì lúc nào cũng là nhà của con. Con về đây với bố.”
Mọi thứ khi ấy vỡ òa. Đến cuối cùng, bố vẫn dang cánh tay đón mình về quê ăn Tết.
Mình bắt xe về luôn và khóc không ngừng được. Về đến quê, bố lại là người lên đón và đưa mình về nhà, bố gọi người truyền dịch cho mình – vì nhìn thấy thương tích trên người con là biết rồi mà.
Mình nằm trong nhà, bố lặng lẽ đi vào và hôn lên trán mình. Thực sự cảm giác đấy… đúng là không đâu bằng nhà mình cả. <khóc>
Tâm sự được chia sẻ từ Inside the Box.