Đàn ông ở tuổi 20 có thể tự hào vì cơ bắp, sức trẻ và sự nhiệt huyết. Ở tuổi 30, có thể tự tin vào kiến thức, kinh nghiệm và tham vọng. Nhưng khi bước qua tuổi 35, tất cả những thứ đó dần trở nên thứ yếu nếu không được quy đổi thành giá trị thực tế, tức là tiền.
Thể lực dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng suy tàn. Cơ bắp từng cuồn cuộn rồi cũng sẽ nhão theo năm tháng. Trí tuệ, sự sâu sắc hay lý tưởng cao đẹp đôi khi chỉ còn là gánh nặng, nếu không đem lại được cho bạn và gia đình một cuộc sống ổn định. Một người đàn ông có thể ngồi cả buổi để phân tích chính trị, phê phán xã hội, giảng triết lý sống, nhưng nếu tối về vẫn phải vay nợ để lo bữa cơm cho con thì tất cả chỉ là những lời nói suông.
Xã hội này định giá đàn ông bằng năng lực tạo ra giá trị vật chất. Không ai hỏi anh giỏi cái gì, thích cái gì, ước mơ cái gì. Người ta chỉ nhìn vào anh xoay xở thế nào trước những con số lạnh lùng của cuộc sống: học phí cho con, tiền thuốc cho cha mẹ, khoản nợ ngân hàng, những hóa đơn mỗi tháng. Nếu anh bất lực trước chúng, những phẩm chất khác sẽ trở nên mờ nhạt.
Có nhiều người đàn ông rơi vào bi kịch “nhận thức cao nhưng túi rỗng”. Họ hiểu đời, họ thấy rõ cơ hội, họ biết mình cần phải làm gì, nhưng lại bất lực vì không có thực lực để hành động. Đó là sự đau khổ tột cùng, nhìn rõ mọi thứ nhưng không đủ khả năng xoay chuyển. Và càng có nhận thức mà không có thực lực, đàn ông càng dễ rơi vào trạng thái tê liệt: biết tất cả nhưng chẳng thể làm được gì.
Trái lại, một người đàn ông bình thường, không quá xuất chúng, nhưng đều đặn kiếm ra tiền để lo cho gia đình, lại thường sống an nhiên hơn. Bởi trong xã hội này, sự ổn định tài chính là gốc rễ của sự tự tin. Không cần phải giàu sang, chỉ cần đủ năng lực nuôi chính mình và gia đình, bạn đã đứng vững hơn rất nhiều người.
Người ta thường nói đàn ông cần có bản lĩnh, có tư tưởng, có chiều sâu. Nhưng bản lĩnh mà không có tiền thì chỉ là một câu chuyện kể. Tư tưởng mà không có tiền thì sớm muộn cũng bị đời đạp xuống đất. Chiều sâu mà không có tiền thì chỉ khiến người khác thấy bạn là kẻ thất bại đáng thương.
Một thực tế trần trụi là xã hội không nuôi dưỡng lòng tốt, không tưởng thưởng sự tử tế, không mở cửa cho những người đàn ông nghèo nhưng có lý tưởng. Nó chỉ mở cửa cho kẻ nào chứng minh được năng lực tạo ra giá trị và giá trị đó trước hết là tiền. Ngay cả khi một kẻ ngu dốt, thô lỗ hay vô đạo đức, nếu anh ta có tiền, xã hội vẫn phải dành cho anh ta một vị trí.
Thế nên, đàn ông sau 35 tuổi không nên tự ru ngủ bằng những giấc mơ về “tiềm năng”. Tiềm năng mà không biến thành kết quả thì chỉ là ảo tưởng. Đừng để đến 40 tuổi, đầu đầy lý lẽ, miệng đầy triết lý nhưng túi lại rỗng không. Đó là một bi kịch – hiểu đời, biết cơ hội đã qua, nhưng chẳng còn sức để xoay chuyển.
Đàn ông không kiếm được tiền thì dù có đẹp trai, khỏe mạnh, tử tế hay tinh tế đến đâu cũng chỉ là một bản nhạc không ai muốn nghe. Trong mắt xã hội, bạn không được định nghĩa bằng “con người bên trong” mà bằng những gì bạn có thể tạo ra cho bên ngoài.
Có những người đàn ông ngày ngày ngồi phân tích thị trường chứng khoán, mỉa mai người giàu, phê phán chính trị. Nhưng cuối tháng vẫn phải chạy vạy trả nợ. Họ không thiếu kiến thức, cũng không thiếu nhận thức. Họ chỉ thiếu năng lực biến tất cả thành giá trị thực tế. Và chính khoảng cách đó khiến họ đau khổ hơn bất kỳ ai.
Một sự thật khắc nghiệt nhưng cần chấp nhận: nếu anh không thể là chỗ dựa kinh tế cho chính mình, thì mọi thứ khác, từ danh dự đến tình yêu, đều chỉ là vay mượn. Và đời sớm muộn cũng sẽ thu hồi.
Vậy nên, đàn ông không cần phải quá giỏi, quá phi thường. Nhưng nhất định phải kiếm được tiền. Ít cũng được, miễn là đều đặn. Đó là cách duy nhất để chống lại cảm giác vô dụng, thứ cảm giác giết chết bản lĩnh và lòng tự trọng nhanh hơn bất cứ thất bại nào.
Menback.com