Hà Nội, mùa hè những năm 80.
Cứ ve ve hè về là cả thành phố lại vật vã vì nóng. Điện yếu, nước thiếu.
Đúng 5h chiều, khi còi tan tầm thì điện khỏe lên, do các nhà máy, xí nghiệp dừng hoạt động. Cán bộ công nhân viên cuống cuồng đạp xe về nhà. Nấu cơm, ăn uống, tắm giặt gói gọn trong chừng 1 tiếng, vì chỉ quãng 7h tối là điện lại sụt. Sup-von-tơ xoay đến nấc 12 mà cái quạt tai voi cứ lờ đờ.
7h tối là đến giờ bà con HN xem TV. Cả xóm kéo nhau đi xem nhờ vào 2-3 nhà có TV. Chen chúc nóng chảy mỡ.
Đám trẻ con thì thường mò ra đường chơi cho mát.
Trong xóm có bác làm ở Bộ Ngoại giao, tháng đôi lần mượn được đầu video của cơ quan mang về chiếu. Toàn phim ma: ma cây, ma sói, ma sông, ma nam, ma nữ đủ cả.
Lũ trẻ con vừa thích vừa sợ, xem xong là cả tuần kể đi kể lại, tối nào cũng ra vỉa hè ngồi xuýt xoa sôi nổi. Và thế là nảy ra ý tưởng đi săn ma. Đằng nào thì cũng chả biết làm gì cho hết thời gian buổi tối.
“Biệt đội săn ma” do thằng Lợi “đen” làm Đội trưởng. Một thằng còi và đen, 12 tuổi nhưng rất lì lợm.
Đội viên là 5 thằng sàn sàn tuổi nhau. Vũ khí lăm lăm trong tay là súng cao su, đạn sỏi nhẵn bóng. Đi bộ, mắt láo liên lùng sục khắp nơi.
Buổi tối đường phố HN khi đó vắng vẻ, đèn sợi đốt đỏ đọc tỏa quầng ánh sáng vàng nhợt nhạt cỡ cái chiếu, còn đâu là tối om. Thi thoảng mới có cái xe đạp ngang qua.
Bữa đó xuất quân ra đến đầu phố, chỗ cửa Sở Công An thì thằng Lợi hô: “Có ma, sau xe rác”.
Qua căng mắt ra nhìn: quả là có cái bóng trắng ngồi thu lu phía sau mấy cái xe rác thật. Thằng Lợi nhặt hòn đá, ném vào xe rác cái “rầm”.
“Con ma” thò đầu lên, chửi xoe xóe:
– Á, á, tổ sư bố đứa nào ném đấy. Bà mà ỉa xong thì chết với bà.
Bỏ mẹ, không phải ma.
Là bà Thân bán nước trước cửa Bộ GTVT, kiêm môi giới gái mại dâm đứng đường Trần Hưng Đạo.
Thằng Lợi bảo:
– Bắn tiếp đi, để bà ấy ỉa xong là bà ấy đuổi đấy.
Thế là cả lũ thi nhau bắn, đạn sỏi nảy choanh choách quanh cái xe rác, ác liệt chả kém gì mưa đạn của Mỹ đánh Iraq. Bà Thân bị mấy viên vào người, đau quá rú ầm lên, xách quần chạy éo kịp cả chùi đít.
“Biệt đội săn ma” cũng chạy, mà là về hướng ngược lại, sang phố Lý Thường Kiệt.
Chạy đến trước cửa chợ Âm Phủ thì thằng Lợi dừng lại, thở hổn hển bảo:
– Thôi, đi từ từ. Bây giờ đi săn ma ở phố này.
Phố Lý Thường Kiệt tầm 8h tối vắng ngắt. Cả lũ lững thững thả bộ, vừa đi vừa tranh thủ sờ gốc cây để bắt ve.
Mò mẫm gần hết phố thì thằng “trinh sát” hồng hộc chạy về cấp báo:
– Vào cái nhà đằng trước, mát lắm. Tao thấy sinh viên vừa tan học, chưa khóa cửa đâu.
Mấy ông nhõi vội phi ngay vào. Leo qua mấy bậc tam cấp vào trong thấy rộng thênh thang, đi lòng vòng mấy gian thì khám phá ra hai cái thùng thép to. Cả lũ leo tót lên nằm, dang tay dạng chân nhìn lên trần nhà. Nhà biệt thự Pháp xây, tường cực dày, trần cao vút, mát rười rượi. Nằm lên nắp thùng thép lại càng mát. Đứa nào đứa nấy mắt liu diu như sắp ngủ.
Bỗng thằng Lợi dộng gót chân binh binh lên nắp thùng, bảo:
– Hình như đây là cái bồn tắm, chúng mày ạ. Tao thấy bên này có cả tay cầm để nhấc lên đây này. Hay là vào ngâm tí cho mát ?
Nói là làm. Mấy thằng tụt ngay xuống đất, hè nhau nhấc bổng cái nắp bồn lên.
Thò đầu vào, chết lặng: Nổi lập lờ bên trong là 1 xác người, không tóc, không mắt, da nâu nhăn nhúm như quả nho khô.
Kinh hoàng !
Mồm miệng cứng đơ hết cả.
Buông cái nắp đánh “rầm”, phi ra đến cửa mới rú. Vừa rú vừa chạy một hơi đến tận tòa nhà Thông tấn xã, nơi có cái “Bảng đọc báo” lắp đèn neon sáng choang mới dám đứng lại.
Vũ khí, dép guốc mất sạch. Nhìn kỹ thằng nào cũng đái ướt hết cả quần đùi. Đành ra vỉa hè ngồi 1 lúc cho khô quần rồi đi về.
Sau hôm đó, “Biệt đội săn ma” tự động giải tán.
…..
P/S: Sau này mới biết chỗ đó là Đại học Dược, bể đó ngâm xác người cho sinh viên thực tập. Thế mới hiểu tại sao các ông các bà bác sĩ nhà ta chả bao giờ sợ ma.
Nguồn: Fber Đinh Huy Hoàng