Làm sao để biết mình đang thực sự sống, chứ không phải kiểu tồn tại ngày qua ngày, rồi cố gắng cả đời chả biết vì cái gì, xong rồi ngủm.
Trước khi trả lời câu hỏi trên thì anh em nên trả lời câu này trước: ‘sống’ là để làm gì?
Mỗi người tái sinh vào cuộc đời này để học những bài học khác nhau, chính xác là học những bài học còn đang dang dở.
Có người đến để học về lòng vị tha, có người đến để học về sự vô thường – chu kỳ sinh diệt của thế giới vật chất, có người đến để học sâu hơn về nhân-quả, có người đến để học tiếp ‘sự bất toại nguyện’ của cuộc đời này…
Tất cả bài học đó sẽ được biểu hiện trong những hình thái vô cùng đa dạng của game đời. Nó sẽ thông qua những mối quan hệ anh em đang có, rồi thông qua những công việc anh em đang làm. Cụ thể hơn, những bài học đấy sẽ len lỏi trong chính những ràng buộc và bổn phận của anh em đang đối diện.
Có người 3 vợ, 5-6 đứa con, phải vỡ lẽ ra chân tướng về tình yêu và hôn nhân là gì. Có người cố gắng cả đời, phá sản chục lần, mất mát đủ thứ thì mới ngộ ra bản chất của nhân quả tuần hoàn ra sao. Cũng có người phải đến ngày phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, bệnh tật đầy người rồi mới kịp thức tỉnh ‘sao cuộc đời này mong manh quá’ rồi mới bắt đầu buông mọi tham cầu tạo tác.
Khổ đủ rồi mới buông, Không khổ thì chưa thấm thía bài học được đâu! (xem thêm: Chạy chốn khổ đau hay lựa chọn một cách khác?)
Do đó, dễ thấy trong các buổi pháp thoại bên Đạo Phật, toàn thấy các Cô Chú Bác đầu bạc trắng ngồi nghe, vì sống cả đời khổ quá rồi, nên giờ ráng tổng kết lại và học nước rút để kiếp sau tái sinh để đỡ phải học lại những bài học trên, rút ngắn hành trình luân hồi lại. Chứ đám trẻ thì toàn yolo, chơi hết mình đê, chứ tu thân gì giờ này…
Anh em làm gì, nghề gì, có bao nhiêu tài sản, bao nhiêu vợ, bao nhiêu người hâm mộ, bao nhiêu sách đã phát hành, bao nhiêu phát minh/công trình đã đoạt giải, danh tiếng đến đâu… thì nó cũng không quan trọng bằng việc anh em đã HỌC được bài học gì trong cuộc đời này.
‘Trí tuệ thị nghiệp’, câu này của Đức Phật, nghĩa là, trí tuệ là sự nghiệp duy nhất.
Còn sự nghiệp mà anh em theo đuổi trong game đời chỉ là công cụ hay phương tiện để anh em học những bài học trên mà thôi. Nên đời này rất khó nói, nghề nào sẽ ngon hơn nghề nào, vì nghề nào, vị trí nào cũng sẽ cho anh em những bài học nhất định.
Còn muốn biết chúng ta có thực sự đang sống hay không thì anh em cứ hỏi một câu hỏi ngược lại ở vế tương phản: “vậy chúng ta đã sẵn sàng chết hay chưa”
Câu này ít ai nghĩ đến, khi đang sống phè phè mà, nhưng anh em phải nhớ một điều, cuộc sống này nó tính trong từng hơi thở.
Nhất là trong đại dịch covid vừa qua thì anh em còn phải thấy, thân mạng này nó vô thường và mong manh vô cùng. Không phải cứ khỏe, chỉ số máu tốt, thể thao đầy đủ thì anh em sẽ sống đến 70-80 tuổi đâu. Dịch bệch, ung thư, tai nạn… là những cái anh em không bao giờ lường trước được.
‘Sẵn sàng chết’ nghĩa là anh em đã có tư tưởng vững chắc và có một bức tranh rõ ràng về tình huống anh em sẽ xa rời game đời như thế nào. Nó sẽ diễn ra bất kỳ lúc nào, có thể 1 tiếng nữa, có thể là ngày mai… hoặc năm sau. Còn chết vì gì thì có rất nhiều kiểu chết để anh em tập quán tưởng về cái chết của chính mình.
Lúc đấy, công ty/tập đoàn của anh em, xe đẹp của anh em, nhà to của anh em, vợ con của anh em, sẽ có người khác lo tiếp… Vợ anh em tầm 5-10 năm gì đó sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới, con anh em có thể sẽ ra ở riêng hoặc bị ông cha kia đuổi ra, v.v.. đó là một khả năng hoàn toàn khả thi khi anh em không còn nữa.. Rồi tầm 20-30 năm gì đấy, chỉ còn vài người lâu lâu nhắc tên anh em.. thế là mừng lắm rồi.
Viễn cảnh là thế, anh em càng nhìn rõ ra được bức tranh sau khi chết rồi mọi thứ đã-từng-của-anh em sẽ bỏ lại như thế nào… thì tự nhiên mắt anh em sẽ bớt bụi ngay… cụ thể là nó sáng tỏ ra rất nhiều vấn đề ngay trong hiện tại của anh em.
Anh em chỉ hiểu ‘sống’ thực sự là như thế nào khi anh em đã hoàn toàn chấp nhận cái chết thực sự ra sao.
Càng hiểu về sự chết thì anh em càng hiểu về sự sống.
Những giận hờn, tham lam, đau khổ, uẩn ức tích tụ bấy lâu nay thì anh em tự động buông mà không cần cố gắng gì nữa.
Một cơ hội rất lớn trong cuộc sống vừa vụt mất thì anh em cũng thấy nhẹ nhàng để đối diện hơn… Vì sau tất cả, thì anh em cũng phải để lại tất cả ở game đời này…
Cái duy nhất anh em cầm theo cho hành trình tái sinh tiếp theo chỉ vỏn vẹn là những bài học mà thôi.
Bạn nên đọc: Chán đời, đi tu và sự bất ổn của cuộc đời
–
MENBACK.COM