Cái thời đất Lạng Sơn rộ lên nạn cướp bằng súng AK, Qua đang làm thuê cho một Công ty dược.
Gọi là Công ty cho oai chứ thực chất là buôn bột berberin từ TQ về, đóng viên kỳ cạch rồi đem giao hiệu thuốc. Nghe rõ mạt hạng nhưng 1 vốn 10 lời. Tiền vào như nước, mỗi lần Qua được giao vác tiền lên biên nhập hàng là cái cặp số lại nặng thêm ra.
Truyện võ sư đánh cướp và quả lựu đạn rỗng
Bữa đó anh Giám đốc Công ty bảo Qua đi nhậu. Khách đến là một đội toàn con nhà võ nòi.
Rượu tà tà, chị Thu còi, nghe đâu là nổi tiếng Vịnh Xuân, đặt lên bàn 1 chai CocaCola thủy tinh rồi phóng tay chém bay cái cổ chai. Giám đốc của Qua lè lưỡi xuýt xoa.
Bỗng đâu anh bên cạnh, nom râu ria, đen trũi, vâm váp như Trương Phi, lẳng lặng đặt lên bàn 1 cái chai nhựa rỗng rồi phóng tay chém. Cũng bay cái cổ chai, nhưng phần còn lại của chai vẫn đứng nguyên trên bàn, chỉ hơi rung rinh tí.
Công phu “Cương đao phạt mộc” quả nhiên đã luyện đến mức tuyệt đỉnh.
Sếp của Qua ngẩn người hồi lâu, đoạn bảo Qua mời anh ấy về Công ty làm bảo kê.
Anh võ sư đó tên là Tỵ. Nhà anh là lò võ gia truyền nhiều đời bên dòng sông Lam.
Hàng ngày hai anh em chở nhau vòng vèo đi khắp các hiệu thuốc để thu tiền bán berberin, rồi đem về nộp Công ty. Việc nhàn, loáng cái là xong.
Trưa thì anh Tỵ dắt Qua đến nhà chị gái nào đó ăn cơm. Mỗi hôm một chị, liên miên mời. Ăn xong Qua lăn ra ngủ, còn anh chị dắt nhau lên gác tâm sự đến 4-5h chiều mới về.
Thấy Qua ngạc nhiên, anh Tỵ bảo:
– Tao luyện nội công gia truyền “Âm Dương thần công”. Khoản đó tao là vô địch, miệt mài vài tiếng không mệt. Phụ nữ đã vào tay tao chỉ có thích mê. Mày cứ yên tâm đi theo anh, của ngon vật lạ sẽ được xơi hết.
Việc lên biên mua hàng ngày càng nguy hiểm.
Đi xe con của Công ty là dễ bị cướp nhất, xe khách cũng thế. Hai anh em chuyển sang đi tàu hỏa, chạy đêm từ ga Hà Nội lên tới Lạng Sơn là tang tảng sáng.
Lên tàu, Qua mặc bộ quần áo công nhân xanh cũ, ôm cái balo rách trong giấu đầy tiền, ngồi thu lu với đám đàn bà buôn chuyến.
Trong đám đó Qua ấn tượng nhất là chị Hồng và chị Huệ. Nghe bảo là hai chị em họ, chuyên hàng củ quả. Chị nào cũng da trắng phốp pháp, ăn nói bỗ bã toàn chuyện dung tục làm lắm lúc Qua nghe ngượng đỏ cả mặt.
Dạo đó mùa đông rét cắt da cắt thịt, lên tàu là hai chị rải nilon, trùm chăn chiên lăn ra ngủ, chân gác lên mấy tải hàng.
Anh Tỵ thường bỏ Qua ngồi đó, ra ngồi bên mấy tải hàng, lân la buôn chuyện với chị Huệ. Sau quen rồi thì anh lăn cả vào nằm ké bên cho ấm.
Anh bảo Qua:
– Tao nằm lẫn trong đó là để nghi binh, cướp nó nghĩ có mình mày, nó chủ quan. Biết éo đâu tao nấp trong chăn tao xồ ra lúc nào, nên mày cứ yên tâm mà ngồi một mình nhá.
Đêm đó trời rét lắm, tàu chạy gió ù ù phát rợn.
Còn cách Lạng Sơn chừng mấy ga thì bỗng có ai đó giật phanh khẩn cấp.
Toa tàu tối om, đèn đóm lờ mờ. Qua hoảng vía nhìn ra chỗ chị Huệ nằm chỉ thấy cái chăn chiên đang nhô lên thụp xuống, éo thấy anh Tỵ đâu.
Đầu toa bỗng lố nhố bóng 4-5 thằng.
Trong ánh đèn pin quét loang loáng, Qua nhìn rõ thằng đi giữa tay giương cao khẩu AK cưa báng.
Thằng đi đầu quơ thanh mã tấu, quát:
– Cái đcm chúng mày, bỏ hết tiền vàng ra đây. Nhanh không có bố chém chết con mẹ chúng mày bây giờ.
Cả toa tàu bấn loạn. Balo túi xách lần lượt bị đám cướp giật lấy, đổ ộc ra sàn, soi đèn pin nhặt hết những thứ quý giá. Khám người, thu ví, dây chuyền, đồng hồ, nhẫn, … đủ cả.
Mấy thằng nghiện no thuốc làm nhanh thoăn thoắt, nhoáng cái đã xộc đến chỗ Qua.
– Cái gì đây, đcmm ? Một thằng chĩa đèn pin vào mặt Qua, tay túm lấy cái balo Qua đang ôm trong lòng.
– Các anh ơi, cho em xin, bọn em công nhân lâm nghiệp, không có gì đâu. Tiếng anh Tỵ trầm trầm cất lên. Thì ra anh đã đứng sau lưng thằng đó từ lúc nào.
Thằng ôn con buông balo, quay phắt lại:
– Xin cái đcm mày à,… á á,… đau, đau,… cứu tao chúng mày ơi.
Mấy thằng cướp ập cả lại.
Trong ánh đèn pin, Qua nhìn cảnh như trong phim: thằng cầm khẩu AK chĩa thẳng súng vào mặt anh Tỵ. Tay anh Tỵ đang kẹp cổ một thằng, tay kia gí quả lựu đạn ra đằng trước, hua hua:
– Bố mày rút chốt rồi đấy, có giỏi bắn đi. Chết cùng chết. Đã bảo là bố mày xin rồi lại còn,…
Đám cướp nhảy chồm chồm, đao kiếm chỉ mặt anh Tỵ chửi tung tóe.
Giằng co hơn phút thì thằng cầm AK hạ súng xuống, bảo:
– Được rồi, bố nhớ mặt mày rồi đấy, con chó ạ. Đừng để bố gặp lần thứ 2, bố bắn chết cmm đấy.
Đoạn chúng nó phóng ra đầu toa, đu cả xuống đường. Chắc chúng nó cũng sợ chần chừ, hình sự cải trang nằm trên toa khác kéo đến.
Anh Tỵ kẹp cổ thằng ôn kia ra đến cửa toa mới thả.
Nó quay lại, đạp ngay phát vào bụng anh, rồi quay lưng nhảy.
Anh Tỵ gầm lên:
– Bố giết mày.
Đoạn anh chồm theo, năm ngón tay cứng như thép thục sâu vào mạng sườn thằng cướp, móc ngược. Đúng lúc nó bung mình nhảy xuống. Tàu xình xịch lướt đi trong tiếng rú thảm thiết của thằng cướp vọng lên từ vách núi.
Đó là chiêu “Bạch Hầu tỏa hồn cốt” cực kỳ âm độc.
Kẻ trúng đòn mà không kịp cấp cứu sẽ chết vì vỡ nội tạng.
Sau chuyến đó, Công ty thu xếp đường chuyển tiền khác vì sự vụ quá nguy hiểm.
Anh Tỵ được bố trí cắm hẳn ở trên Lạng Sơn để nhận hàng.
Rồi anh cưới vợ trên đó. Vợ anh, chính là chị Huệ. Kinh ngạc hơn là nhà chị éo phải bán củ quả, mà là tiệm vàng, chuyên đổi tiền:
– Dạo đó cướp nhiều, nhà chị chuyển tiền ở HN lên toàn giấu tiền trong tải củ quả, chứ éo ai cho vào balo như em. Lên toa nhìn đã biết là ôm tiền hàng rồi. Chị Huệ cười.
Qua chỉ còn biết nhếch mép thiểu não. Tý thì mất mạng.
Lúc chia tay ra về, anh Tỵ dúi vào tay Qua món quà kỷ niệm: Đó chính là quả lựu đạn.
Anh nói nhỏ vào tai Qua:
– Lựu đạn rỗng, éo nổ được đâu, yên tâm. Tao toàn giơ ra dọa ma là chính thôi, khú khú …
Cái quả lựu đạn rỗng đó, đến giờ Qua vẫn còn giữ. Éo biết có dịp nào lôi ra dùng không !
Tác giả: Đinh Huy Hoàng