Đã là cuộc sống, thì sẽ chỉ càng ngày càng khó. Để thích ứng được với điều ấy, tất cả mọi người đều phải học cách để sống được.
Tôi nghĩ nếu nếu có một điều ước, rất nhiều người sẽ muốn bỏ được những gánh nặng trên vai xuống để quay trở về với cảm giác thư thái là chính mình.
Bạn biết đấy, đó là cảm giác mà chúng ta tự nhiên cảm thấy thật thong dong. Lúc ấy một người mới nhận ra rằng mình đã vừa sống nhiều ngày với một cảm giác nặng trĩu trên vai như thế nào.
Còn bây giờ thì dù chỉ là một hơi thở cũng đủ để làm bản thân thấy khoan khoái và mắt mình thì khẽ nhắm lại khi được trở về với thiên nhiên.
Trong đời có những áp lực mà chúng ta tự đặt ra cho bản thân, có cả những áp lực mà chúng ta vô tình nhận từ người khác.
Tôi thực sự chưa từng gặp bất cứ ai mà cuộc sống của họ không hề có chút phiền não, vướng bận, khó khăn hay đau khổ nào cả.
Ngay cả với những người tu hành, thứ dẫn bước cho họ trên con đường tu đạo cũng là vì đã từng nhìn thấy bể khổ.
Có lẽ, những thứ mệt mỏi ấy thật ra vẫn luôn là một phần tất yếu của cuộc sống. Chúng ta cố gắng đi qua những thử thách đó để đạt tới được một trạng thái tốt hơn của chính mình, để cho gia đình có được một thứ viên mãn dịu êm trái ngược hoàn toàn với cuộc sống ở ngoài kia.
Và toàn bộ quá trình lên trầm xuống bổng ấy vốn là trạng thái cân bằng của chính nó.
Một cuộc sống không có khó khăn thì sẽ trở nên vô vị. Nhưng cuộc sống có quá nhiều gánh nặng và không có nổi khoảng thông để thở thì sẽ bóp chết mỗi người dần dần từ bên trong.
Chúng ta cũng không cần phải chạy trốn những điều như trách nhiệm hay áp lực. Mỗi khi quá mệt, chỉ cần có được một ngày nghỉ, một lúc để dừng chân, một khoảng thời gian để thư giãn là đã đủ rồi.
Còn bản chất của cuộc sống này, ngay từ hơi thở đầu tiên, vốn đã là một cuộc hành trình vật lộn. Sau này, mỗi khi chúng ta lớn thêm một chút, những áp lực mới cũng sẽ từ từ xuất hiện.
Để theo đuổi đam mê, bạn sẽ cần phải trải qua áp lực. Để thích ứng được với môi trường của nơi làm việc, những phút ban đầu cũng khó khăn.
Đến khi trở thành sếp, hay trở thành cha mẹ, bạn cũng sẽ gánh kèm cả sức nặng của những con người khác.
Mà thực sự thì bên trong mỗi thứ áp lực và gánh nặng ấy cũng có nhiều sự vinh quang của chính nó. Trong giọt mồ hôi của bạn khi luyện tập chứa đựng cả ý chí về một ước mơ.
Trong những phút lặng lẽ một mình của người làm lãnh đạo là sự đấu tranh để bảo vệ được cho những người đang cùng mình đồng hành. Trong những phút hy sinh của cha mẹ, điều mà họ nghĩ đến là nụ cười của bạn.
Vào những ngày nghỉ, hay trong những chuyến đi xa, chúng ta cảm thấy thật tuyệt không phải chỉ là vì đó là lúc được đi chơi.
Một kỳ nghỉ thật ra lý do để bản thân tự thưởng thức thành quả của một quá trình cố gắng. Còn nếu đi chơi trong khi đã nghỉ ngơi quá nhiều, điều ấy đơn thuần chỉ là cảm giác chạy trốn sự nhàm chán.
Trước đây, đã có những lúc, khi nhìn vào cuộc sống của bố mẹ, tôi từng tự hỏi rằng vì sao mọi người lại có thể sống với nhiều áp lực như vậy, còn mình thì mới chỉ có một chút mà đã thấy mệt mỏi rồi.
Sau này tôi mới hiểu, đã là cuộc sống, thì sẽ chỉ càng ngày càng khó. Để thích ứng được với điều ấy, tất cả mọi người đều phải học cách để sống được với một ý chí sáng suốt và một cơ thể có nhiều năng lượng hơn.
Đến một lúc tôi tự nhủ, tôn chỉ của cuộc đời mình từ giờ sẽ là làm thật căng và chơi cũng thật căng. Đơn giản là vì nếu bạn đã dám cố gắng đến như vậy, thì cũng nên tận hưởng thật nhiều.
Và ở trong trạng thái phấn đấu không ngừng như thế, mọi thứ mới thực sự là sống.
Đừng bỏ rơi chính mình
Hầu hết thì ai cũng yêu chiều cái ‘bản ngã’ của mình, nhưng dù có thỏa mãn cái bản ngã...
Read more