Một buổi chiều, tôi lướt điện thoại, nhìn lại những bức ảnh mình đăng lên mạng. Ánh sáng hoàn hảo, góc mặt chuẩn chỉnh, filter mịn màng. Mọi người thả tim, bình luận khen. Nhưng lạ thay, tôi chẳng cảm thấy gì. Những bức ảnh ấy trông đẹp, nhưng không phải tôi. Chúng giống một phiên bản được chỉnh sửa, đánh bóng, xa lạ đến mức tôi tự hỏi: “Mình thật sự là người này sao?” Càng chụp nhiều ảnh “lung linh,” tôi càng cảm thấy xa chính mình.
Sống trong thời đại mạng xã hội, ai cũng muốn có những bức ảnh đẹp. Một bức selfie góc nghiêng hoàn hảo, một tấm check-in với background sang chảnh, hay một khoảnh khắc được chỉnh màu kỹ lưỡng – tất cả khiến người khác trầm trồ. Nhưng càng chạy theo hình ảnh hoàn hảo, ta càng dễ đánh mất cảm xúc thật. Tôi từng dành hàng giờ chỉnh sửa một bức ảnh, thêm filter, xóa mụn, làm sáng da. Kết quả? Bức ảnh được khen, nhưng tôi chẳng nhớ mình đã cảm thấy gì khi chụp nó. Nó không phải ký ức, mà chỉ là một vỏ bọc.
Vì sao ta dễ rơi vào vòng xoáy này? Xã hội hiện đại đặt nặng vẻ ngoài. Một bức ảnh đẹp không chỉ là sở thích, mà còn là cách ta muốn “hợp gu” với kỳ vọng – từ bạn bè, đồng nghiệp, hay thậm chí người lạ trên mạng. Tôi từng cố tạo dáng, cười thật tươi trước ống kính, dù lúc đó tâm trạng chỉ muốn ngồi im. Chỉ để có một bức ảnh “đúng chuẩn,” tôi đã diễn một vai không phải mình. Lâu dần, những lần “diễn” ấy khiến tôi quên mất mình thật sự muốn lưu giữ điều gì. Ảnh càng đẹp, tôi càng xa bản thân.
Hậu quả không chỉ là mất kết nối với chính mình. Khi ta quen với những bức ảnh hoàn hảo, ta bắt đầu sợ sự thật. Một nụ cười méo mó, một ánh mắt lơ đãng, hay một khoảnh khắc đời thường bừa bộn bỗng trở thành điều ta muốn giấu đi. Nhưng chính những khoảnh khắc không hoàn hảo ấy lại chứa đựng cảm xúc mạnh mẽ nhất. Tôi nhớ một bức ảnh cũ, chụp vội trong một chiều mưa. Mái tóc ướt, áo nhăn nhúm, nhưng ánh mắt tôi trong ảnh đầy suy tư. Bức ảnh ấy chẳng đẹp, nhưng mỗi lần nhìn, tôi nhớ lại cảm giác của ngày hôm đó – mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng. Đó là tôi, chân thật và nguyên vẹn.
Vậy làm sao để chụp ảnh mà vẫn giữ được chính mình? Trước hết, hãy ngừng chạy theo sự hoàn hảo. Đừng sợ những khoảnh khắc vụng về hay thiếu chỉn chu. Một bức ảnh chụp lúc bạn cười tự nhiên, dù ánh sáng không lý tưởng, sẽ quý giá hơn hàng chục tấm tạo dáng cứng nhắc. Tôi bắt đầu thử chụp những khoảnh khắc đời thường – một tách cà phê buổi sáng, một góc bàn làm việc bừa bộn, hay chính mình sau một ngày dài. Những bức ảnh ấy không được nhiều lượt thả tim, nhưng chúng làm tôi mỉm cười, vì chúng thật.
Thứ hai, hãy chụp để lưu giữ cảm xúc, không phải để gây ấn tượng. Trước khi nhấn nút chụp, tôi tự hỏi: “Mình muốn nhớ gì về khoảnh khắc này?” Có thể là niềm vui khi hoàn thành một dự án, nỗi buồn thoáng qua một buổi chiều, hay sự lạc lối giữa bộn bề. Những cảm xúc ấy, dù đau hay vui, đều là một phần của bạn. Một bức ảnh không cần lộng lẫy, chỉ cần nhắc bạn về một thời điểm rất thật.
Cuối cùng, hãy trân trọng bản thân ngoài ống kính. Mạng xã hội có thể khiến bạn nghĩ giá trị nằm ở vẻ ngoài, nhưng sự thật, giá trị của bạn là những trải nghiệm, cảm xúc, và câu chuyện. Một bức ảnh đẹp có thể được khen hôm nay, nhưng một bức ảnh thật sẽ ở lại với bạn mãi mãi. Tôi học cách yêu những bức ảnh không filter, nơi tôi không cần diễn, không cần hoàn hảo, chỉ cần là mình.
Các bạn, lần tới khi đứng trước máy ảnh, đừng cố tạo ra một hình ảnh hoàn hảo. Hãy chụp để lưu giữ chính mình – với nụ cười, nước mắt, hay ánh mắt lơ đãng. Đừng sợ khoảnh khắc thật, vì đó là điều bạn sẽ nhớ mãi. Bạn muốn bức ảnh tiếp theo kể câu chuyện gì về bạn?
Menback.com