Hình như cuộc sống đôi khi làm con người ta mệt mỏi bởi sự vòng vo, kém thật lòng, thậm chí còn không thật với ngay cả bản thân mình.
01.
Thế giới phụ nữ luôn vô cùng phức tạp. Ví dụ như sau, rằng có lần ngồi cùng 1 chị bạn ngoài quán, chị có điện thoại, 1 cuộc gọi đến từ một chị khác.
“Em đây chị yêu ơi – Vâng – Eo ơi nghìn năm chị em mình không gặp nhau ý – Vâng – Nhớ, em nhớ chị điên… Dạ, thế mai em qua chị chơi xong đi ăn luôn – Vâng, chiều chị ạ”.
Đại khái vậy, cúp máy, chị ngửa mặt lên giời than vãn “Ôi đm chết tôi rồi, thảo mai tý mà con điên nó tưởng thật. Mai lại phải lê xác xuống cái phố vừa xa vừa tắc, nhà bao việc, biết thế kệ mẹ”.
Chị nói tiếp, con này nó béo lắm Trí ạ, chỉ thích đi ăn. Không phải chị nói xấu hay không ưa người béo, chắc chắn là không. Người ta có toàn quyền đối với vẻ ngoài của mình. Chị chỉ không thể nào hiểu được, không thể lý giải được làm thế nào nó thành ra như thế. Con người ta có thể ăn bao nhiêu, làm sao một người có thể tự làm mình phình to gấp đôi. Chắc là phải cần một sự quyết tâm nhất định…
Rất dài dòng không nhớ được nữa.
Thi thoảng sau này có việc gì gọi chị, tôi rút kinh nghiệm, nhanh nhẹn vào thẳng vấn đề, em đéo thảo mai, em cần nhờ chị 2 việc như sau và chị cũng đéo cần rủ em đi ăn. Bên kia đầu máy có tiếng cười, chửi thằng Trí mặt này mặt nọ.
02.
Quán cafe gần cơ quan có hai bạn đánh giày, khi chuyển công tác về đây nhiều năm trước đã thấy họ hành nghề quanh đó. Cả hai có vẻ rất yêu quí nhau, một thằng đi dọc phố cafe mời khách và xách giày về cho bạn ngồi gốc cây đánh bóng. Khách ăn phở, cafe mỗi sáng rất đông, hai bạn ngồi dưới đất bộn bề, tay lấm lem chải giày thoăn thoắt.
Những ngày hè mới 9 giờ sáng nắng đã trắng đường, chúng cởi trần trục dưới cái gốc cây quen thuộc làm việc, thỉnh thoảng ngước lên nhìn nhau cười. Một công việc đàng hoàng, và như vậy là đủ.
Tuần trước, giờ ăn trưa, chả hiểu chuyện qua lại ra sao. Một thằng đứng dậy ném hộp cơm ăn dở vào người thằng kia, chửi “Đm, mày sống với tao như l0^`n”. Vùng vằng bỏ đi. Nhiều ánh mắt ngơ ngác nhìn.
Thế là dưới cái gốc cây ấy những ngày tiếp theo chỉ còn một thùng đánh giày, mặt cu em ở lại không vui vẻ, mọi khi trả tiền là bi bô cười nói chuyện này nọ, bây giờ thậm chí còn không thèm ngẩng mặt lên chỉ cụt lủn “Em xin”. Rất hãm tài. Tôi bảo nó, thôi mày kém phân điện thoại nó một câu, chấp nhau làm gì. Cu em nghĩ một lúc rồi móc điện thoại gọi.
“Alo, ơ con chó vẫn còn sống à? Hết dỗi bố chưa? … Ừ về đây bố cho hẳn 1 triệu, coi như là trừ tiền phúng việc khi nào mày chết…Mày không lên làm bố mày khổ mấy ngày…”
Thằng cu cất điện thoại vào túi, mặt giãn ra ngẩng lên cười, bảo xong rồi anh, mai con chó nó mò lên đấy anh đừng trêu nó nhé.
Hình như cuộc sống đôi khi làm con người ta mệt mỏi bởi sự vòng vo, kém thật lòng, thậm chí còn không thật với ngay cả bản thân mình. Người ta hay nhớ những thứ lạ lùng khi mất đi một tình bạn hay người thân nào đó. Những thứ nhỏ xíu. Những nụ cười, hay cách nó uốn lưỡi chửi mình là mặt L rất tròn vành rõ chữ.
Rốt cuộc, loài người chúng ta luôn lạc quan về thời gian, chúng ta luôn cho rằng mình còn đủ thời gian để thảo mai, thẳng thắn hay hàn gắn một mối quan hệ nào đó. Thật khó mà thừa nhận mình sai lầm.
Xem thêm:
Cuộc sống xa xỉ thực sự là gì?
Nhân ngày bước ra ngoài đường, đập vào mắt, vào tai là những "cuộc sống xa hoa, tiện ích xa xỉ, lối sống thượng lưu", v.v... Sự xa xỉ? Bạn thường nghe đến từ "xa xỉ"...
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma, một bài viết ngắn đầy ý nghĩa của tác giả Vũ Trung Hiệp, Menback xin được chia sẻ, giới thiệu tới quý độc giả. Daniele De Rossi...
Review phim Man On Fire: “Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu”
"Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu" - Vệ sỹ John Creasy nói với cô bé Pita Ramos. Ngay ngày đầu tiên. Đây là một cảnh rất ấn tượng...
Review phim Định mệnh (The Poanist 2002): có những số phận được quyết định bởi sự tình cờ ngoài mọi toan tính
Bài viết review nội dung bộ phim The Pianist (2002). Phim được giải Oscar về đạo diễn xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất. Nói thật mình thấy có đến 3/4 đoạn đầu...
—
TẠP CHÍ MENBACK
Theo: Hoàng Minh Trí
Ảnh: Pinterest
Nguồn: facebook.com/tritroc/posts/10157889738868831