Cuộc sống phải là mình, mình vui thì cuộc sống vui, và ngược lại. Đơn giản vậy thôi.
Sự trưởng thành trong suy nghĩ của tôi
Thuở nhỏ, cứ nghĩ quan hệ họ hàng là tất cả. Cô dì chú bác ở quê vào là mặc định mình đưa đón, chở đi chơi, khi về thì mình đi mua vé, rồi chở ra bến tàu hay sân bay. Dịp lễ tết thì khỏi nói rồi, bố chở mình đi chơi họ hàng, từ Thủ đức, Đồng nai đến Vũng tàu, ghé mỗi nhà lại ăn lại uống rồi lại đi, ngày ghé bốn năm chỗ, say lắc lư, nguy hiểm dễ sợ.
Lớn một chút, biết yêu, nghĩ tình yêu là tất cả. Yêu thì xa, xe chưa có, cuối tuần lại đạp xe gần 50km đi thăm người yêu, trong túi ít khi có hơn 10k, đạp xe khát nước, dừng 2 lần uống nước mía 4k mới đạp nổi lên dốc, xui gặp hôm trời mưa, xe tải chạy qua hắt toàn bùn đất lên người, trông rất thảm.
Ngày đi học, cứ nghĩ học trường xịn mới oai, cố sống cố chết vào Nguyễn Thượng Hiền, rồi Bách khoa, Xây dựng. Ra trường xin việc, công ty tư nhân trả 900k, làm hai tháng là Tết, không có thưởng, cân đối mãi thì mua biếu nhà người yêu thùng nước ngọt, xui cái chạy đến gần nơi vấp ổ gà, rơi thùng nước ngọt, chạy vào quán ven đường xin cái bao sốp đựng đỡ. Đến nhà người yêu, thấy mọi người ánh nhìn khác khác.
Xin chuyển việc qua công ty nhà nước, thuộc Bộ tài nguyên môi trường, tình hình còn tệ hơn. Tiền ứng công trình qua mấy lớp giám đốc, kế toán, tổ trưởng… đến tay anh em chia ra thằng 500k, mà đi mãi tận biên giới Cam. Sáng 6h xách đồ đi, tối 6h chưa xong việc. Sóng điện thoại không có, muốn gọi phải chạy chục km lên ngọn đồi mới bắt sóng yếu. Ở trong đó 3 tháng, về thành phố ai cũng tưởng người rừng.
Người yêu bắt đầu nản, nói chuyện qua điện thoại cứ nhạt dần. Mình lo sợ, thế là quyết tâm phi xe từ vùng biên về Long thành, gần 250km, không về qua nhà, cố nài nỉ níu giữ tình cảm. Nhưng 10 lần rồi mà không thay đổi nổi, lần cuối thì nàng đã tháo bỏ bộ vòng kỷ niệm, mình hiểu, chỉ tiếc 8 năm bên nhau đẹp quá mà kết thúc không có hậu.
Cũng không hiểu sao qua được những ngày tháng ấy, anh em ai cũng lo cho mình. Nhưng rồi ngày tháng qua, mọi sự cũng qua. Và trời thương, cho mình gặp vợ mình, chỉ 2 tháng sau đã nên duyên vợ chồng và bền chặt đến giờ hơn 13 năm, ngày càng thấy yêu vợ hơn.
Qua câu chuyện, mình thấy cuộc sống nhiều khi rất đơn giản, ai sao mình vậy thôi, phức tạp là do mình ảo tưởng.
Ảo tưởng về mối quan hệ, thật ra dù công việc bạn có bảnh bao nhiêu mà bạn nghèo thì cũng bị coi như giẻ rách thôi, bây giờ mình làm ở một vị trí rất thấp, nhưng vì có thu nhập nên ai cũng tôn trọng và chẳng ai hỏi mình đang làm gì.
Tình yêu cũng vậy, chẳng ai quan tâm bạn cố gắng bao nhiêu, hy sinh thế nào, chỉ cần hình ảnh bạn không như họ nghĩ thì việc bạn lên đường chỉ là sớm hay muộn thôi.
Vậy nên cuộc sống phải là mình, mình vui thì cuộc sống vui, và ngược lại. Đơn giản vậy thôi.
Bài viết hữu ích
“Tối giản đúng nghĩa” trong lối sống tối giản là như thế nào?
Khi nghĩ đến Minimalism, chúng ta lập tức hình dung tới hình ảnh dưới. Hoặc gần giống như vậy -...
Read moreThomas Shelby: nhân vật phản anh hùng khiến khán giả phát cuồng
“Thomas Shelby là một con sâu, sống nhờ gặm nhấm những phần thối rữa trong trí óc của anh. Hắn...
Read moreThư gửi con gái của mẹ: hãy luôn ghi nhớ 10 điều mẹ dặn con nhé
Đây là bức thư gửi cô con gái Trúc Lam vô cùng dễ thương của chị Kim Thoa, một nữ...
Read moreNhững loại lệ phí giao thông đường bộ sẽ tăng từ 1/7/2022
Sau thời gian tháo gỡ khó khăn cho các đối tượng chịu ảnh hưởng bởi dịch Covid-19, từ 1/7/2022, một...
Read more–
TẠP CHÍ MENBACK