Đời thì ngắn mà lại có bao nhiêu bất trắc. Đợi đến bao giờ những yêu thương bị đè nén và giấu kín trong tim mới được thể hiện ra một cách ngọt ngào?
Tại sao lại phải để trong lòng…
Xin phép được mở đầu bài viết bằng lời được (hay bị) nhận xét rằng: “Vợ chồng bao lâu rồi, con cái cũng có đứa lớn, đứa bé rồi mà vẫn chịu khó “diễn sâu”: nào là luôn nắm tay nhau này, nào là hở ra là hôn nhau này, nào là nhìn sâu vào mắt nhau rồi Je t’aime…Je t’aime này. Việc gì cứ phải thế nhỉ? Tại sao yêu nhau không để trong lòng mà cứ phải…như thế? Làm như chỉ mỗi mình vợ chồng nhà ấy yêu nhau còn thiên hạ người ta ghét nhau cả đấy!”
Từ nhận xét này, tôi mới dám nói lên nhận xét của mình về cách đối đãi với nhau của người Việt ấy là có nhiều người, từ lứa tuổi tôi trở lên, rất khô khan, vô cùng dè sẻn trong việc thể hiện tình cảm với những người ruột thịt của mình hay với người bạn đời của mình. Mọi ngọt ngào trìu mến như thể phải cất sâu cất kỹ ở những góc sâu kín nhất trong lòng, dường như sợ hở ra là bị đánh giá nào là “thảo mai”, nào là “phường chèo”.
Nhiều người con thừa nhận là từ khi trưởng thành, hầu như họ không ôm hôn bố mẹ mình rồi nói với các đấng sinh thành của mình những câu như: “Con yêu bố/yêu mẹ lắm” rồi đặt lên những gò má nhăn nheo của họ những nụ hôn tràn đầy yêu thương, lo lắng hay nhớ nhung vơi đầy. Không ít người còn nói rằng không hiểu sao họ rất mềm mỏng lịch sự trong các mối quan hệ xã giao, nhưng với những người thân yêu nhất của họ thì họ lại hay nhăn nhó, cáu bẳn, gắt “như khỉ ăn mắm tôm” từ những nguyên nhân chẳng đâu vào đâu cả.
Với người bạn đời của mình thì còn khô khan hơn. Trong cuộc sống hàng ngày, họ chỉ trao đổi với nhau những việc cần phải trao đổi chứ không trao nhau những câu nói và cử chỉ âu yếm mà chỉ riêng vợ, hoặc riêng chồng mình mới được nhận.
Ngạc nhiên nữa là có nhiều phụ nữ tâm sự điều rất đỗi thầm kín rằng hầu như vợ chồng họ không còn hôn nhau nữa, kể cả khi ở trên giường. Trong những lúc ân ái, thay vì bắt đầu bằng những khúc dạo đầu tình tứ qua sự nóng lên dần của những nụ hôn thì chồng họ chỉ hùng hục “kéo cưa lửa xẻ” rồi…thôi! Cuộc sống chăn gối vì thế mà mất đi toàn bộ sự ngọt ngào trìu mến, chỉ còn trơ khấc lại là nhu cầu giải tỏa sinh lý của cả hai người, hoặc đáng sợ hơn, chỉ là sự giải tỏa những nhu cầu sinh lý của người đàn ông còn người phụ nữ phải im lặng, cắn răng “chịu trận”.
Đó là đối với những người thân. Ở một cực khác, thì với các mối quan hệ bên ngoài cánh cửa gia đình, nhiều người lại “đãi bôi” đến không có điểm dừng. Những lời nói có cánh nhưng nhạt nhẽo kiểu “trăm voi không được bát nước xáo” được nói lên một cách hào phóng, dễ dãi. Nhạt đến mức nhiều người nghe phát ngượng, đặc biệt là chị em phụ nữ khi biết mình thực chất cũng chỉ được điểm trung bình về nhan sắc nhưng cứ bị khen vống lên rằng xinh, rằng đẹp … Nhưng phổ biến nhất phải kể đến những bốc nhau về cái gọi là tài cán và năng lực. Tất cả những sự đối đãi đãi bôi ba tấc lưỡi ấy chiếm ưu thế đến mức khiến cho có cảm giác như những chân thật không có chỗ để mà đặt chân. Người ta trở nên dè chừng hơn với nhau vì nghĩ: “Chả biết đâu mà lần. Họ nói vậy mà không phải vậy. Biết đâu họ cạnh khoé mình không chừng!”
Trở lại vấn đề thể hiện ra bên ngoài những ngọt ngào tình tứ của các cặp đôi yêu nhau hay các cặp vợ chồng ở bên này. Trông vậy nhưng cũng có những nguyên tắc dành cho những người lịch sự. Nguyên tắc ấy là dẫu hôn môi nhưng cũng chỉ là những nụ hôn phớt chứ không phải là những nụ hôn sâu, đầy mời gọi dục tính như những nụ hôn quá đỗi riêng tư của hai người khi ở trên giường. Dẫu là không quy định bao nhiêu lần được nói câu: “Anh yêu em” hay “ Em cũng yêu anh” nhưng mấy từ này không bao giờ dễ dàng vung vít cho bất kỳ ai. “Je t’aime” là một câu nói vô cùng thiêng liêng vì nó chứa đựng toàn bộ tình yêu đắm say dịu dàng của người nói dành cho đối tượng yêu đặc biệt của mình.
Ngay cả việc nắm tay nhau cũng vậy, nó không chỉ là dấu hiệu “khẳng định chủ quyền” một cách thầm lặng, mà còn thể hiện sự khăng khít của mối quan hệ. Trong quá trình nắm tay nhau, những lần những ngón tay đan vào nhau xiết chặt đều có ngôn ngữ riêng của nó. Ngôn ngữ ấy được hiểu là: “Có anh/ hay có em ở bên mình đây. Đừng lo lắng gì cả. Lúc nào anh/hay em cũng ở bên mình…”
Theo cảm nhận riêng thôi, thật là ấm lòng mỗi khi nhận được những nụ hôn, những cái nhìn trìu mến hay những cái nắm tay ấm áp rồi xiết nhẹ. Thật là trống vắng khi không có những điều ấy trong cuộc sống hàng ngày.
Và rồi thỉnh thoảng câu hỏi này lại chợt đến: “Những ai theo quan niệm “yêu mấy cũng phải để trong lòng” ấy. Vậy thì họ đợi đến bao giờ mới thể hiện tình cảm của mình với những người thân yêu?”
Đời thì ngắn mà lại có bao nhiêu bất trắc. Đợi đến bao giờ những yêu thương bị đè nén và giấu kín trong tim mới được thể hiện ra một cách ngọt ngào?
> Xem thêm: Vợ chồng dặn nhau, những lời này đừng bao giờ quên
—
Tạp chí Đàn ông Menback
Nguồn: Sao Mai Phạm