Không là khán giả trung thành của Elvis Presley, không biết nhiều về dòng nhạc country hay soul, cũng chẳng phải fan của dòng phim tiểu sử, nhưng tôi vẫn hoàn toàn bị chinh phục bởi Elvis của Baz Luhrmann. Đây là review phim Elvis 2022 còn bài viết này là cảm nhận của tôi về Elvis Presley do Austin Butler thủ vai.
Giống như cách mà các cô gái phát cuồng vì Elvis Presley trong màn ra mắt đầu tiên, tôi cũng mê mệt sự quyến rũ của Austin ngay từ đầu phim. Anh tái hiện một Elvis Presley trẻ trung với đôi mắt tình sâu thẳm, cánh môi cong gợi cảm thích khoe nụ cười chết người và một vòng eo bắt mắt. Một giọng hát đầy nam tính đi cùng với vẻ ngoài bóng bẩy.
Tôi không nghĩ một cô gái hay một anh gay nào có thể không ấn tượng với một anh chàng phô bày vẻ nóng bỏng của mình trong mọi mặt, từ ngoại hình, giọng hát cho đến cách trình diễn như Elvis. Hay giống như Đại tá đã nói “Trong ánh mắt của cô ấy, cô ấy không biết mình nên thích điều này hay không” nhưng rồi vẫn không giấu được sự khao khát.
Không dừng lại ở đó, vẫn là Austin, nhưng dưới dáng vẻ của một Elvis sau khi đã trải qua 2 biến cố lớn của cuộc đời. Chắc chắn phải dành một sự công nhận rất lớn cho tổ tạo hình. Nhưng trong những góc quay cận, tất cả những biến động của tháng năm, những đổi thay của lòng người và thời cuộc mình đã thấy trọn trong ánh mắt của Elvis Presley.
Và cả trong cử chỉ, trong cách trình bày tác phẩm, và cả trong giọng hát. Elvis Presley lúc này hiện lên lại càng đậm đà hơn, càng cuốn hút hơn. Cho đến khi anh phải đối mặt với biến cố tiếp theo của cuộc đời, và anh khóc. Dáng vẻ anh ôm lấy chính mình và khóc trông thật yếu đuối và cô độc.
Chính lúc đó tôi lại thấy, hoá ra thời gian vẫn không giúp Elvis Presley tìm ra phương hướng chữa lành nỗi đau trong anh. Rồi như tất cả đều đã định trước, anh trượt dài trong sa ngã. Nhưng vì tôi đã thấy một Elvis ngây thơ và cô độc, tất cả những cú ngã của anh vẫn làm tôi cảm thấy muốn khóc cùng anh, muốn thông cảm cho anh. Tái hiện những góc khuất và sai lầm của nv nhưng vẫn khiến khán giả đồng cảm, tôi nghĩ đó đã là một thành công của phim tiểu sử.
Cách kể chuyện của phim cũng là điểm thu hút tôi, khi phim mở đầu và kết thúc qua góc nhìn của Đại tá, người đã quảng bá tên tuổi của Elvis và cũng hủy hoại cuộc đời huyền thoại này. Dưới góc nhìn của nhân vật phản diện, tất cả những toan tính của hắn giờ đây là những lời tự sự đầy lí lẽ. Hắn tự nhận mình có ngón nghề lừa phỉnh. Nhưng chính lí lẽ của hắn khiến ta thấy rõ hắn còn là một tay chuyên thao túng người khác.
Tôi chỉ ước gì bác Hanks diễn giữ lại một chút, giấu đi một chút, bớt đi chút ngại ngần trước cái ôm, bớt đi những điệu bộ gian trá. Mình ước Đại tá đã thật sự tin hắn yêu thương Elvis Presley như một cậu bé trời ban, thật sự muốn đồng hành cùng Elvis Presley với ước mơ của cả hai. Giữ lại thật kín kẽ cho đến khi bộc phát tất cả trong phân cảnh buộc Elvis lên diễn bằng mọi giá. Có lẽ như thế sẽ khiến quá trình thao túng gần nửa cuộc đời của một ngôi sao thế giới thuyết phục tôi hơn nữa.
Tôi còn muốn nói về cách mà phim bộc lộ cho ta thấy những khía cạnh đáng trân trọng của Elvis với tư cách một nghệ sĩ. Truyền thông nói về Elvis Presley như một tên chia rẽ dân tộc, rồi ta thấy cách mà Elvis Presley chinh phục cả khán giả và nghệ sĩ ở hai màu da.
Truyền thông lại nói Elvis Presley không phải là một người dân Mỹ chân chính, và họ muốn anh cạo đầu đi lính như nghi thức để chứng tỏ. Rồi Elvis Presley lại cho thấy anh không chỉ là một người Mỹ, anh còn là một nghệ sĩ hiểu được và trân trọng sứ mạng hát lên những nỗi đau của xã hội, của dân tộc, chứ không chỉ là một tên hề nhảy nhót, hát những giai điệu ve vuốt vui tươi.
Tôi còn muốn nói nhiều, nhiều nữa về âm nhạc, về những set quay đầy ám ảnh khi Elvis cất tiếng hát trong bóng tối, và cách mà phim gợi mở về tình yêu giữa người hâm mộ cùng thần tượng.
Nhưng nói dài sẽ thành nói dở. Duy chỉ có một điều mà tôi không thể không nói, là phân cảnh đã khiến tôi cảm nhận được sự yêu thương và trân trọng mà phim dành cho huyền thoại âm nhạc của chúng ta.
Từ đầu phim đến gần cuối, Elvis Presley luôn hiện lên như một biểu tượng của sự gợi cảm, bóng bẩy trong trình diễn và hình thể. Người ta khen hay chê anh đều nhằm vào lối trình diễn phóng khoáng của anh, và chính anh và mẹ cũng nói rằng cách anh chuyển động là điểm trời ban, rằng anh không thể hát nếu không chuyển động.
Đám đông phát cuồng vì những cú lắc hông, báo chí e ngại vì thanh niên xâm nhập nhà riêng của anh sau mỗi buổi trình diễn. Giới chuyên môn dè bỉu rằng anh chỉ thu hút nhờ chiêu trò còn giọng hát cũng chỉ là một tay không chuyên. Rồi sau chót, người đưa tin dè bỉu anh vì lối sống bê tha và ngoại hình xuống cấp.
Màn trình diễn cuối cùng, Elvis đã không còn là mình khi không còn vẻ ngoài quyến rũ, không còn là xu hướng của giới trẻ, thậm chí còn không đứng hát được chứ đừng nói đến những động tác gợi cảm.
Nhưng Elvis lại vẫn chính là Elvis, với những ngụm coke trước khi hát, và một giọng hát say đắm vẫn lay động trái tim của hàng ngàn phụ nữ dưới khán đài. Không còn lại gì, nhưng vẫn nguyên vẹn một tâm hồn nghệ sĩ chân chính.
Tôi rất hy vọng Elvis sẽ nhận được sự ủng hộ của khán giả Việt Nam.
Theo tác giả: Duong Linh.
[Review phim] Elvis: lôi cuốn nhưng chưa “đã” lắm
Elvis là bộ phim tâm lý, tiểu sử về ông Vua nhạc Rock and Roll Elvis Presley do đạo diễn...