Cảm nhận ngắn phim “Bojack Horseman” – Hoạt hình dành cho người lớn cô đơn.
Ngày xửa ngày xưa tại Hollywood, hay “Hollywoo” sau khi chữ D bị Bojack trộm mất, có 1 gã tài tử nửa người nửa ngựa bước vào quán bar…
“Bojack Horseman” – Hoạt hình dành cho người lớn cô đơn.
Đừng để những hình ảnh hoạt hoạ nhí nhố làm bạn tưởng lầm, bởi ẩn sau chúng, là câu chuyện về một gã diễn viên già chát hết thời, ngày ngày chìm trong rượu, gái mại dâm để nuôi nấng những hoài niệm về quá khứ tung vó oai hùng của gã.
Đó là câu chuyện của mùa đầu. Khi Bojack vực dậy để vào vai người hùng thời nhỏ của mình, người xem được dịp bóc tách những vết sẹo thời thơ ấu đã khiến gã trở nên cục cằn và ưa mỉa mai. Vốn dĩ series không có một tuyến truyện rõ ràng, nó phi lý trong cái thế giới mà động vật biết nói chuyện với người, và nó khiến ta đau lòng trước những câu thoại tưởng hài hước mà buồn vô biên. Đó là hành trình của gã ngựa già nghiện, cai nghiện, rồi lại tái nghiện. À, thứ mà gã nghiện là cảm giác có nơi mà gã thực sự thuộc về đó.
Bojack có vẻ ngoài bề trên, vô trách nhiệm, vô kỷ luật, hay bốc đồng; vốn dĩ trong 1 bộ phim khác thì gã đã là nhân vật phụ của phụ hoặc chết đầu tiên rồi. Nhưng không, một hành trình không hồi kết, không kịch tính, đầy nỗi buồn bị che giấu sau chiếc kính đen phản chiếu những tia sáng hào hoa phù phiếm, là hành trình mà cả Bojack và những kẻ đã lọt vào cái bẫy mang tên “trưởng thành” đều phải trải nghiệm.
Có những nỗi buồn không ai hiểu như khi gã cố trộm chữ D để tặng Diane Nguyễn, để rồi cô ta có chồng là một con chó.
Series này buồn và đau đời đến mức mình nghĩ có khi là do Trung cộng cài vào để tư bản tuyệt vọng mà tự tròng dây thừng qua cổ…
>> Xem thêm: “Lời đề nghị khiếm nhã” – bộ phim lãng mạn, đáng xem và đáng nhớ
–
Tạp chí Đàn ông Menback
Theo: Phuc Nguyen – Xem phim & Bình phim