“Người trong giới” rất uy quyền, luôn được mặc định về chuyên môn và nhân cách. Họ thanh cao, đạm bạc và coi thường danh lợi (đâu có tầm thường như mấy “gã nổi loạn” đang được tung hô kia)!
Lướt facebook, thường gặp một số bình luận như “Thằng này/con này, bị người trong giới ghét lắm”. Bình luận lịch sự hơn thì ra vẻ nguy hiểm “Thực ra cái đó người trong giới ai cũng biết, chỉ là họ không viết ra thôi”.
Rồi đạo mạo “Gần đây các bạn bị người trong giới quay lưng rồi.” Ra quán nhậu khi nhắc về nhân vật nổi tiếng này kia, thì ắt luôn có một ông bạn nhậu nói: “Mấy thứ đó chỉ người không biết mới coi, chứ người trong giới không ai xem đâu.” Kẻ khác thì bĩu môi “Ôi lạ gì thằng đó, người trong giới có ai chơi với nó đâu.”
Tôi nhìn hoài suốt mấy năm rồi đặt câu hỏi, người trong giới đó là ai vậy?
Có phải là những người đã bẻ gãy cánh con chim Flappy Bird, với các bình luận như “mấy cái ống khói này là lấy từ game mario nè”, rồi thì “game này thiết kế dễ ẹc, chắp đầu này lấy đầu kia”, “Nguyễn Hà Đông có gì đâu, người trong giới làm mấy cái game khác hơn tay này nhiều.”
Hồi lúc Sơn Tùng MTP nổi tiếng cách đây gần chục năm. “Người trong giới” underground Việt chửi hay như hát, bĩu môi đều đặn. Sau 5 năm, khi Sơn Tùng vươn lên vị trí số 1 trong làng nhạc Việt. Đến lúc đó, người trong giới mới im lặng. Từ đó về sau thì “họa mi ngừng hót”.
Kể hai ví dụ tiêu biểu và ai cũng biết.
Nhưng khi mở rộng ra toàn bộ các mặt của xã hội thì lại đều giống nhau. Rất nhiều bạn ở đủ các lĩnh vực từ phóng viên, sách, báo, lịch sử, họa sĩ, ca hát, CNTT,… khi nổi lên một chút, thu hút hết sự chú ý của dư luận, thì sau khi nhận đủ lời khen, ắt bị “Người trong giới” chê bai.
“Người trong giới” rất uy quyền, luôn được mặc định về chuyên môn và nhân cách. Họ thanh cao, đạm bạc và coi thường danh lợi (đâu có tầm thường như mấy “gã nổi loạn” đang được tung hô kia).
Mấy con nhang đệ tử dù “người ngoài giới”, dẫu không biết gì nhưng cũng gật gù theo để ra vẻ mình có chuyên môn hơn, thanh cao hơn, biết hàng hơn người khác.
“Kẻ nổi loạn” kia có 2 sự lựa chọn: hoặc xóa bỏ để “người trong giới” đón nhận, cũng như thoát khỏi áp lực dư luận, hoặc đi thật cao, thật xa, đi theo đường khác, để “người trong giới” biết gã ấy / cô ấy không còn thuộc về họ nữa để im lặng.
Sau khi xử lý xong xuôi “kẻ nổi loạn”. Những “người trong giới” lại ngồi lại với nhau và lại nói (nhưng không làm).
Nhưng tất cả quên mất: chính sự đón nhận của cộng đồng mới là cái quyết định cho thành công của một cá nhân, một sản phẩm, chứ không phải lý thuyết trong giới. Ví dụ, Flappy Bird được “người ngoài giới” tải 2 triệu/lượt/ngày.
“Người trong giới” nhìn vào và suy nghĩ “Tại sao mình cũng có khả năng đó mà làm ko được?” Cuối cùng để tham, sân, si lấn át khi nào không biết, đố kỵ thiêu cháy và buông lời nặng-nhẹ vì không chấp nhận điều ấy.
Họ đã quên mất rằng chính hành động mới là thước đo của thành bại.
Người ta dám chường mặt ra với sản phẩm của mình thì ít ra cũng đã đảm lược hơn người rồi, đấy là tôi chưa nói đến các ý tưởng, sự đột phá và tài năng của riêng họ (chưa chắc họ thua bạn đâu, đừng ảo tưởng).
Nếu bạn không làm được điều đó, cũng không thể cam tâm để cổ vũ người ta, thì im lặng, vẫn đều đặn ra sản phẩm của mình, mới là thước đo của nhân cách tháp ngà.
Tiếc thay, những người ấy càng ngày càng ít trong mạng xã hội loạn lạc này.
Và cụm từ “Người trong giới” được sử dụng trên mạng, trên các bàn nhậu lại đến từ những kẻ “theo đóm ăn tàn”, âm thầm phục vụ cho cái tâm đen tối của một nhóm người không cam tâm về cái dở của bản thân, đẩy những con người dám đột phá vào trong quên lãng, như chính họ.
Theo bạn, Mang tiền về cho mẹ, trả hiếu thế nào?