“Nếu anh không mua được thì hay là ra giá của anh đi. Giá anh bao nhiêu?”
Tôi không phù hợp làm dancer ở quán bar.
Tôi nghĩ mình đẹp khi mặt mộc dưới ánh mặt trời, hoặc nơi ánh sáng rõ ràng.
Phải make up đậm và ngực khủng bạn mới nổi bật được lên trong ánh sáng nhập nhoè.
Hơn nữa, càng club sang trọng đắt tiền, càng nhiều đàn ông trung niên ở đó, mà tuổi đấy thì pha trò cười quê và nhạt quá thể.
Tôi thì thích kiểu hài hước nhưng thông minh, chẳng thể thảo mai mà tiếp chuyện bọn họ quá 2 phút.
Thành ra tôi nghĩ là mình ko phù hợp.
Nhưng tôi vẫn sở hữu 1 team các bé xinh đẹp chuẩn ngoại hình mà bar/club cần: chân dài, to chỗ cần to, nhỏ chỗ cần nhỏ, gợi cảm, make up lên lại càng đẹp như nữ thần.
Nhờ các bé mà dù không diễn bar, tôi vẫn thường lui tới để ship đồ diễn, cũng để tám chuyện với các bé iu, đôi khi thì xử lý vài vấn đề công việc với quản lý club.
Tôi thì quen với việc mình lu mờ giữa xôi thịt của các em rồi.
Ở đây nhìn nhau người ta chỉ nhìn thoáng qua, cái gì đập vào mắt thật ấn tượng thì người ta mới muốn nhìn thôi.
Còn gì ấn tượng hơn là lông mi dài, mắt nhũ lấp lánh, màu son đậm, đặt biệt là ngực to tròn nảy nở?
Club cũng có hàng dài các “đào” và pr đẹp gần bằng các em tôi.
Sẽ chẳng ai để ý đến tôi cả.
Trừ khi ai đấy nhìn tôi nhiều lần rồi nhận ra được ánh sáng mờ ảo đã vùi lấp che giấu những nét đẹp đi.
Một ngày, có anh tây đẹp trai ghê, nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt của những người đã bị thu hút bởi tôi rồi!
Chắc chắn là anh này đã nhìn tôi nhiều lần.
Tôi thầm đánh giá cao, rằng cũng có người có mắt ở cái nơi này, một nơi toàn những thằng già phát đạt nhưng tâm hồn cằn cỗi nông toèn toẹt, và lại còn mặt nhàu.
Mà anh thì quá đẹp trai đi!
Mấy lần đi qua đi lại, tôi biết là anh với người theo định bắt chuyện.
Thật sự là tôi cũng bị hơi thích rồi đấy.
Cuối cùng khi tôi sắp về anh cũng mởi lời được.
Anh bảo tôi đi qua đêm.
… Tôi bị đứng hình…
Nhân viên bắt đầu giải thích là anh phải đặt vấn đề đó với các đào chứ không phải tôi.
Anh bảo nếu tôi không ok giá của các đào kia thì anh chỉ mang theo 300$ thôi và không mang thẻ, tôi có đồng ý 300 không? (giá chung các đào ở đây là 100$, đào-pr-dancer là 3 công việc khác nhau, chỉ đào mới đi khách)
Tôi quay đi.
Ở chỗ này thì người ta có thể nhầm lẫn tôi với các đào là bình thường.
Tự ái.
Anh kia thì ngơ ngác…
Thật ra tôi thích sự thẳng thắn và ngây thơ của anh này đấy, cũng tha thứ và thông cảm cho cách giải quyết nhu cầu bản năng của anh.
Nhưng anh ra giá sai rồi.
Nhân viên bắt đầu tám chuyện với nhau.
Rằng cái gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.
Rằng 300 đô thì làm sao chạm được vào tôi!
Thế nếu nó mang thẻ thì tôi đòi bao nhiêu?
Tôi rất tâm đắc với quan điểm của bà chị tỉ phú Trâm Tạ rằng làm gì phải làm thật xuất sắc và bán với giá thật đắt!
Nếu tiếng Anh khá hơn tôi sẽ nói rằng:
Anh có bao nhiêu đưa hết cho em hả? Haha, vậy rồi tiền đâu anh trả khách sạn, giá phòng ở đây cao lắm đấy.
Với cả anh ra giá sai nhé.
Giá em từng bán đắt lắm.
Là rất nhiều sự chia sẻ, chăm sóc, thời gian và tình yêu.
Với cả em không bán lẻ tâm hồn riêng thể xác riêng.
Em bán combo.
Nếu anh không mua được thì hay là ra giá của anh đi.
Giá anh bao nhiêu?
Xem thêm: Phụ nữ khôn ngoan phải học cách yêu mình để được hạnh phúc
–
Tạp chí Đàn ông Menback
Theo: Fb Quách Thanh Loan