Giống như 20 năm trước, thủa còn yêu, luôn im lặng trong mỗi lần hai đứa cãi nhau. Im lặng chẳng phải vì cái tự ti của thằng trai nhà nghèo, mà bởi chẳng thể nào cãi thắng nổi em, cô tiểu thư con nhà giàu quen thói hiếu thắng và chao chát.
Chỉ vì anh muốn đêm nay, em không bị lỡ xe buýt
Quãng hơn 10h tối thì nhận cuốc Grab, đón khách ở bến xe buýt trên đường Tam Trinh.
Khách nữ, lỉnh kỉnh túi chui vào xe.
Liếc gương hậu, bỗng giật mình. Là em đấy ư?
Hắng giọng, cố không để giọng nói run rẩy bồi hồi:
– Chào em.
Em nghiêng người, nhìn chéo từ ghế sau lên:
– Ơ, anh đấy à.
Xe chuyển bánh. Em tiếp:
– Tưởng anh nên thế nào chứ giờ lại chạy Grab à ?
Tôi im lặng.
Giống như 20 năm trước, thủa còn yêu, luôn im lặng trong mỗi lần hai đứa cãi nhau.
Im lặng chẳng phải vì cái tự ti của thằng trai nhà nghèo, mà bởi chẳng thể nào cãi thắng nổi em, cô tiểu thư con nhà giàu quen thói hiếu thắng và chao chát.
Im lặng tận cho đến khi nói lời chia tay, mặc cho em gặng hỏi lý do.
Ngoằn nghèo mấy ngõ nhỏ trong Thúy Lĩnh thì cũng đến nhà em.
Xóm nhỏ tối om.
Em nghiêng ví dưới ánh đèn đường vàng vọt, móc tiền ra giả. Có cái gì rơi bộp xuống đất. Qua cúi xuống, nhặt đưa em: nó là cái thẻ xe buýt. Còn mặt sau, là cái thẻ ra vào xưởng may.
Tôi ngập ngừng:
– Em,… giờ đi làm may à ? Thế mấy cái shop thời trang đi đâu hết rồi ?
Em quay mặt đi, giọng có hơi dịu xuống:
– Bán rồi, hết tiền em bán rồi, bán cả nhà, cả ô tô, … vẫn còn cả đống nợ ngân hàng. Giờ cứ đi làm, hết ca rồi về, chả nghĩ gì cho mệt ra, …
Tê tái.
Tôi dúi cái namecard vào tay em:
– Giữ lấy số điện thoại của anh. Hôm nào mà nhỡ xe buýt, gọi anh đến đón nhé. Đằng nào anh cũng hay chờ khách góc đó, đừng đi bộ về đêm tối nguy hiểm lắm.
Em sững người, liếc nhanh một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Nghe có tiếng nấc nhẹ.
Không biết là em khóc, hay là tiếng nấc nơi cuối họng mà tôi cố kìm nãy giờ.
Dạo này tôi hay lượn qua bến xe buýt Tam Trinh lúc khuya muộn.
Chẳng phải vì muốn nối lại tình xưa, mà đơn giản, chỉ muốn chắc là đêm nay, em không bị lỡ xe buýt.
Xem thêm:
Chồng cũ của mẹ (phần 1)
Mẹ tôi và bố tôi đến với nhau khi cả hai cùng có một "tập" riêng, chỉ khác là vợ cũ của ông mất sớm còn chồng cũ của bà thì còn. Có lần mẹ...
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma, một bài viết ngắn đầy ý nghĩa của tác giả Vũ Trung Hiệp, Menback xin được chia sẻ, giới thiệu tới quý độc giả. Daniele De Rossi...
Review phim Man On Fire: “Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu”
"Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu" - Vệ sỹ John Creasy nói với cô bé Pita Ramos. Ngay ngày đầu tiên. Đây là một cảnh rất ấn tượng...
Review phim Định mệnh (The Poanist 2002): có những số phận được quyết định bởi sự tình cờ ngoài mọi toan tính
Bài viết review nội dung bộ phim The Pianist (2002). Phim được giải Oscar về đạo diễn xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất. Nói thật mình thấy có đến 3/4 đoạn đầu...
—
TẠP CHÍ MENBACK