Trong ngành Y, có một loại thuốc, nói đúng hơn là một phương pháp gọi là “PLACEBO” hay “Giả Dược”. Một liều thuốc, một liệu trình, một mẹo vặt, hay thậm chí là một ca phẫu thuật giả. Chẳng có tác dụng thực tế gì vào cơ thể của bệnh nhân. Nhưng nó làm bệnh nhân tin rằng, nó sẽ giúp họ khá hơn. Và họ khá hơn thật!
Người tù nhân nhiễm HIV
Một năm nào đó xa xưa lắm, tôi có gặp một anh bị can, anh khá lớn tuổi, khoảng gần 65.
Có hai con gái, nhưng gia đình cũng đã bỏ. Nên mấy tháng không thấy tới gửi đồ tiếp tế gì. Đến lúc ấy, thì thâm niên nghiện của anh còn nhiều hơn tuổi đời của thằng như tôi lúc bấy giờ. Từ thời thuốc phiện đen, rồi tới bạch phiến, anh gầy nhưng vẫn phảng phất một nét khá điển trai, có lẽ cũng từng là một bad boy đốn tim bao chị gái làng theo từng vòng phê đan xe đạp những thủa xa xưa ấy.
Như một lẽ tất nhiên, anh nhiễm HIV. Và như anh chị đã biết, hội chứng suy giảm miễn dịch làm cho người nghiễm bị chết vì những bệnh tưởng như rất thông thường. Nhưng hồi đó, thì chúng tôi phân loại theo hai cách đơn giản của giai đoạn cuối, là phát ngoài, và phát trong.
Anh bị can kia là trường hợp phát trong, biểu hiện đờ đẫn, nhớ nhớ quên quên. Tất nhiên, ai cũng biết rằng anh sắp hẹo, kể cả anh. Và để được chăm sóc y tế tốt hơn thì chúng tôi chuyển anh xuống trại tạm giam lớn.
Trước đó, vài ngày anh bỏ cơm, buổi chiều chuyển vội, cũng lấy cho anh được một kg đường trắng để đem theo, pha cho anh cốc nước đường. Anh kể, con gái thứ hai của anh chắc giờ cũng sắp đẻ, anh hỏi là, không biết em có còn sống mà về được không thầy nhỉ!
Động viên anh uống nước đường rồi ăn cơm, nói dối anh rằng yên tâm, anh rồi sẽ khỏe thôi. Sẽ về bế cháu được, và rằng tôi cũng vừa nhận gói đường của con anh gửi vội, và cô con gái có nhắn là sẽ sắp xếp xuống thăm anh sớm. Mắt người đàn ông đờ đẫn ấy sáng lên, anh cũng ăn được nửa bát cơm.
Thực sự là đến lúc ấy tôi mới hiểu được cảm giác của các bác sĩ biết chắc rằng bệnh nhân của mình sẽ chết. Nhưng vẫn phải nói dối rằng họ ổn, sẽ không sao đâu. Cái ánh mắt sáng lên của người đàn ông già đờ đẫn năm ấy, đến bây giờ tôi vẫn không quên. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nói dối họ để họ có hi vọng sống là tốt, hay nói sự thật để họ không phải khắc khoải mong chờ thì tốt hơn. Đến bây giờ, tôi vẫn không trả lời được.
Một tuần sau thì anh chết!
Tin báo về chỉ có vậy. Có thể là anh cũng đã được gặp gia đình lần cuối, cũng có thể là không. Hành trang theo anh có lẽ sẽ là tờ giấy trả tự do được đốt cùng! Như là một cách xóa tội cho linh hồn kẻ đã chết được yên tâm mà rời bỏ thế giới. Đôi khi cả một cuộc đời kết thúc, cũng chỉ vỏn vẹn còn lại bằng một tờ giấy đốt đi.
Những liều “giả dược”
Cuộc đời này vốn đầy những đắng cay, và đôi khi chính chúng ta cũng phải tự nốc cho mình những liều PLACEBO để có niềm tin mà sống tiếp. Rằng sau khi gặp đủ thể loại những kẻ tráo trở thì chúng ta, một lúc nào đó, cũng sẽ gặp được những con người thiện lành.
Đôi khi cũng nên mua một cặp kính hồng gọng trái tim để cả trái đất này hồng rực lên, và nghĩ về những tráo trở lật lọng và vô ơn với tâm thế: kệ mẹ chúng.
Đến giờ uống thuốc rồi! Tôi đi uống thuốc đây!
Xem thêm
–
TẠP CHÍ MENBACK