Nếu bạn muốn biết ‘làm sao để người khác thương mình’ hay làm thế nào để người khác hiểu mình thì hãy ‘dậy đi ông cháu ơi!’
Chẳng ai phải có trách nhiệm yêu thương hay thông cảm cho bạn cả, nhất là trong môi trường làm việc. Cả sếp và đồng nghiệp, đều có quyền từ chối ‘hiểu’ bạn. Hãy chấp nhận điều đó.
Chỉ có bản thân mình là thương mình được thôi, gần nhất là còn có cha mẹ. Nếu có phước phần thì ông bà còn lo lắng và quan tâm đến mình đang thế nào, đang nghĩ gì, ngoài ra, chẳng ai quan tâm chuyện chúng ta đang nghĩ gì đâu.
Khi đi làm, sẽ có 2 việc rất vi tế nhưng luôn làm bạn vô cùng mệt mỏi và kiệt quệ: Một, là cố gắng xem người ta đang nghĩ gì về mình. Hai, là làm sao để người ta thương và thông cảm cho mình hơn. Đó là 2 cái vô minh cực lớn mà ít người nhận ra.
Bạn hãy cứ trung thực trả lời: “bạn hiểu bản thân mình được bao nhiêu %?”. Và bạn nghĩ, người khác sẽ hiểu mình được bao nhiêu %. Nếu bạn còn chưa hiểu mình thì rất khó để người khác hiểu bạn thế nào mà để thông cảm cả.
Một ngày, trong đầu chúng ta có hàng chục ngàn suy tưởng chạy qua, thậm chí bạn còn không nhớ tối qua ăn gì nữa, còn nhớ xem tuần trước ăn gì là thua luôn. Thế bạn nghĩ, người ta có quan tâm nhiều về mình không, có suy nghĩ gì nhiều về mình không? Chắc chắn là không, dù có thì cũng rất ít.
Vì cả bản thân họ cũng rất bận rộn với chính những suy tưởng của chính họ, chưa kể cuộc sống mưu sinh, các vần đề ngoài công việc, cùng lắm, hình ảnh về chúng ta chỉ hiện ra 1 tý rồi vụt tắt thôi.
Việc thương hay ghét hôm nay, một thời gian cũng phai nhòa thôi, con người mau quên mà. Nên chạy theo suy nghĩ của họ để làm gì, rồi yêu cầu cả họ phải hiểu mình, cố như thế thì rất dễ stress và thần kinh đấy.
Chúng ta nên đối diện với sự thật, là không ai suy nghĩ hay quan tâm đến mình nhiều như mình nghĩ đâu. Mọi suy tưởng về việc người ta ghét mình, người ta thương mình, thì 90% là tưởng tượng cả.
Chỉ có bố mẹ, vợ con thì hy vọng, còn bạn bè, đối tác, sếp, đồng nghiệp, ăn chơi lúc đó cho vui… rồi nhà ai nấy sáng thôi, vì cơ bản chúng ta không còn thời gian để chăm sóc thân tâm của chính mình thì làm sao để ý đến người khác được.
Nhắc đến chuyện Bố Mẹ, mới thấy chúng ta vô tâm và vô minh lắm.
Ngày sinh nhật của mình, bạn có thể ăn chơi tiệc tùng 3 ngày 3 đêm với bạn bè, đồng nghiệp, đối tác nhưng lại quên 1 tin nhắn gửi Mẹ mình rằng “con cám ơn Mẹ, vì ngày này Mẹ đã vất vả sinh ra con !”
Cửa sinh đẻ của phụ nữ, nhìn vậy rất nguy hiểm, để Mẹ tròn con vuông là biết bao phúc phần đấy bạn ạ.
Rồi cha mẹ nuôi lớn như thế này, lẽ ra mỗi lần sinh nhật của mình thì nên quỳ xuống lạy Mẹ mình 1 cái để biết ơn công dưỡng dục. Các bạn cứ có con đi rồi sẽ thấm, nuôi và dạy con khó lắm.
Người thương ta thì ta không dành thời gian, mà còn người đời giả lả thì ta lại chơi hết mình.
Được tầm thời gian thì bạn sẽ thấy không còn ai bên cạnh lâu đâu, vì ai cũng có chuyện riêng cả, nhất là lúc mình khó khăn, bệnh tật, thất thế.
Khi sướng thì ai cũng muốn sướng cùng, nhưng khi khổ thì mấy ai ở lại để chịu khổ cùng nhau Hiểu đến đây, các bạn nên khắc ghi.
Khi cuộc đời mình có khá lên, thì nhớ chia cái sướng với những ai đã từng chịu khổ với mình vì đó là những người xứng đáng. Gần nhất là bố mẹ mình, tiếp đến là vợ mình theo mình từ ngày còn tay trắng, cuối cùng là những ai đã giúp đỡ mình mà chưa kịp giúp lại.
Ngoài những người trên, thì còn lại không ai có trách nhiệm yêu thương hay thông cảm cho ta cả đâu. Chỉ có tự thân mà thôi, tập trung vào mục tiêu của mình, còn chuyện người khác nghĩ gì, không thực sự quá quan trọng.
Khôi phục con mắt Tuệ và năng lượng bản thân để hết LÚ
Nếu bạn thấy mình đang "lú" đi từng ngày thì đã đến lúc phải hồi phục lại con mắt Tuệ...