Đôi khi tôi chấp nhận việc mất đi, hoặc mờ nhạt dần những mối quan hệ (bạn bè, người yêu), để được là chính mình. Khi hai hay nhiều cá nhân không có cùng chung tần số, việc cố gắng gượng ép và níu giữ một mối quan hệ là đi ngược lại tự nhiên, đi ngược lại tự nhiên tức là tạo nên ma sát và gây ra đau khổ.
Theo tôi, mối quan hệ là một sự cộng hưởng – tức là hỗ trợ phát triển. Ngoại trừ các mối quan hệ ràng buộc về gia đình và máu mủ, thì nếu một mối quan hệ không giúp cả hai phát triển, thậm chí kìm hãm sự phát triển của cả hai, mối quan hệ đó không nên tồn tại.
Theo quy luật, tất cả chúng ta đều thay đổi. Nhưng vấn đề không nằm ở sự thay đổi, vấn đề nằm ở hướng đi của sự thay đổi. Có những người bạn khi xưa của tôi bây giờ đã mất kết nối và trở nên xa cách, nhưng cũng có những người đến giờ đây đã ngày càng gắn bó hơn thậm chí xem nhau như là người thân trong nhà. Nó nằm ở việc chúng tôi có cùng hệ giá trị nội tại để hướng tới hay không, đó là sợi dây vững bền nhất liên kết chúng tôi lại dù cho chúng tôi có khác nhau về nhiều thứ đến chừng nào.
Một mối quan hệ trở nên mờ nhạt không nằm ở việc ta không coi trọng mối quan hệ ấy, hay con người ấy. Sự mờ nhạt diễn ra một cách tự nhiên, là sự vận hành của tự nhiên, ta không thể trách người kia vô tâm hay chính mình vô tâm.
Tôi đã cố gắng thử làm chuyện ngược lại. Có một số mối quan hệ tôi cố gắng níu giữ vì một số lý do nào đó tôi cho là tốt. Kết quả là việc mâu thuẫn giá trị nội tại lẫn hướng đi khiến mối quan hệ đó nảy sinh ra vô số rắc rối và vấn đề. Và dù tôi có cố gắng giải quyết nó ở bề mặt thì sau đó cũng sẽ phát sinh ra thêm những vấn đề khác – tất cả chỉ là những biểu hiện khác nhau của một nguyên nhân gốc rễ của việc mâu thuẫn giá trị nội tại và hướng đi.
Khi nhận ra điều này, tôi không còn cố tìm kiếm sự kết nối nữa. Tôi bắt đầu sống là chính mình, tập trung vào bản thân, trau dồi những giá trị, thực hiện những lý tưởng. Và rồi những người bạn bắt đầu đến bên tôi, một cách tự nhiên, bằng sợi dây liên kết của tần số năng lượng.
Một cuộc thanh lọc và đổi mới diễn ra ở mạng lưới kết nối quanh tôi: những người không chung chí hướng bắt đầu rời đi, và những người bạn – tôi thích gọi là những gã song hành – bắt đầu ập đến, một số bạn cũ trở nên xa cách dần, một số người lại trở nên gắn bó.
Tôi không còn phải bận tâm quá nhiều đến việc ai đến và đi. Tôi chấp nhận việc người khác đến và đi, tôi chấp nhận cả việc bản thân mình đến và đi. Vì theo tôi một mối quan hệ tốt phải dựa trên mong muốn tự nguyện, chúng ta tự do, và không có một sự ràng buộc nào. Không có sự đảm bảo nào ở những ràng buộc.
Sự đảm bảo duy nhất và mạnh mẽ nhất nằm ở lực gắn kết tự nhiên, đó là tình yêu, đức hạnh, sự đồng điệu ở giá trị và lý tưởng. Khi lực gắn kết đó trở nên mạnh mẽ, nó giống như sự khuếch đại của lực hút từ trường thay vì những mối keo dán khô cứng chắp vá của sự ràng buộc.
Cuối cùng, tôi nhận ra cô độc với con người thật của chính mình tốt hơn là đánh mất mình trong một mối quan hệ. Vì thế, hãy sẵn sàng cho sự cô độc, làm quen với sự cô độc, hài lòng với sự cô độc, phát triển và tiến hóa trong sự cô độc. Rồi vận hành tự nhiên sẽ mang những người cô độc nhưng độc lập và đầy đủ lại với nhau, để tạo nên một sự gắn kết dưới nền tảng của tình yêu và sự phát triển.
Ở đó có niềm vui của sự kết nối, nhưng cũng song hành với sự mãn nguyện trong cô độc.
Kết nối nhưng không dính mắc và phụ thuộc. Khi đó chúng ta chạm tới sự hòa hợp hoàn hảo của sự cô độc và kết nối mà về bản chất là hai cực âm dương của một phạm trù. Rồi một nhận thức phổ quát sẽ hiện ra, rằng tất cả chúng ta về bản chất đều là Một, nhưng đang biểu hiện dưới muôn hình dạng và sắc tướng khác nhau.
Xem thêm
–
TẠP CHÍ MENBACK