Hồi mới qua đây định cư, tôi háo hức chuẩn bị cho hành trình chinh phục “giấc mơ Mỹ” của mình lắm, vì đâu phải ai cũng có cơ hội vàng như thế.
Vậy mà, mới háo hức được 2-3 tuần thì có một hôm, bà chị ruột tôi đi làm về, mặt buồn xo, bả kể lại 1 câu chuyện rất thương tâm về một khách hàng khá thân tại ngân hàng bả làm. Câu chuyện khiến tôi càng thấu hiểu hạnh phúc là gì hơn nữa.
Chuyện là, bà khách hàng này qua Mỹ cách đây 20-25 năm gì đấy, người Philippine, có một đời chồng nhưng sau đó ly dị, không có con nhưng bả vẫn có hẹn hò enjoy với một số người bạn sau này, nhưng không có đám cưới nữa.
Liên tục cố gắng trong 20 năm ròng rã thì bà đấy lên được vị trí giám đốc kinh doanh của một tập đoàn khá to. Thời hoàng kim nhất là bả mua 1 căn nhà ngay biển hơn 1 triệu đô (cách đây hơn 10 năm), và có cả một danh mục đầu tư khá đa dạng. Nói chung, một hình tượng rất đáng ngưỡng mộ cho biết bao chị em phụ nữ theo style hiện đại bên đây, bà chị tôi cũng không ngoại lệ.
Chuyện thương tâm là, ngay lúc bả đang tận hưởng những quả ngọt sau 20 năm cố gắng đó thì bả bị đột quỵ ngay trên đường đi làm về. Tuy đã vào nhà thương kịp thời nhưng bả đã liệt hẳn nửa người mà gần như không đi lại được… Gần 2 tháng bả không liên lạc với ngân hàng nên bà chị tôi mới chủ động gọi chăm sóc thì mới biết tin bả đột quỵ như thế… nghe xong thì chị tôi chạy đến tận nhà thăm rồi sẵn đưa bả một số giấy tờ.
Đến nhà thì có một người giúp việc, túc trực chăm sóc bà kia 24/7, mời chị tôi ngồi ở phòng khách chờ, một lúc sau thì người đó đẩy bà khách ra… chị tôi giật mình, vì thấy 1 bên mặt của bả giật hẳn xuống, vẫn nói chuyện được nhưng khá ú ớ.
Chị tôi như chết đứng một lúc.. nhưng sau đó vẫn cố gắng tâm sự để bả nguôi ngoai bớt nỗi đau rồi đưa các giấy tờ để bả ký ủy quyền tài chính cho một số người thân.
Nói qua lại một lúc thì bả nhìn ra ngoài sân trước, lúc đấy thì đang có 1 bà Mễ (Mexican) đang làm vườn… bả nhìn lặng đi một hồi lâu rồi chảy nước mắt, cùng lúc quay qua chị tôi bảo:
“Hồi trước, tôi thấy công việc làm vườn sao bình thường quá, phụ nữ chúng ta phải cố gắng thật nhiều chứ. Mà giờ, ngay giây phút này… tôi chỉ ước ao được như bà làm vườn kia… chỉ cần sống một cuộc đời bình thường thôi!”
Câu chuyện của bà khách này, nó in sâu trong tâm trí tôi từ ngày mới đặt chân qua Mỹ đến tận hôm nay, hơn 4 năm rồi… mà mỗi lần tôi thấy ‘tham vọng’ về sự nghiệp của mình bắt đầu tăng thì câu chuyện đó lại tự động hiện lên để nhắc nhở và neo tôi lại… khi nào nên đi tiếp… và khi nào nên dừng lại.
Các bạn thân mến! Đôi lúc, trong cuộc đời này, ‘bình thường’ của mình lại là ‘thiên đường’ của người khác. Nói đời này là tương đối, quả không sai. Chỉ khi chúng ta mất đi vài thứ tưởng chừng quá ‘bình thường’ thì mình mới biết rằng… ngay từ đầu, chẳng có gì cả, chúng ta đã trọn vẹn và hạnh phúc rồi.
Chạy theo cái ‘lập trình’ của xã hội này, chúng ta luôn quan niệm rằng, phải có cái A, cái B, cái C thì mới hạnh phúc được. Như thế thì người ta mới nể mình, công nhận mình và yêu thương mình.
Đó là tại sao, ai vẫn tham đắm trong cái vòng lập trình đó, tôi luôn bảo, hãy làm tất cả, hãy theo đuổi những gì mình muốn, bước lên đỉnh cao nhất của những thứ mình từng mơ ước, hãy cố gắng trở thành người mà anh em muốn trở thành… rồi sẽ có 1 ngày, chính anh em sẽ nhận ra khi đứng ngay trên đỉnh đó… là tất cả những điều trên đều không quá quan trọng.
Đôi lúc, hạnh phúc, chỉ đơn giản là không có gì cả. Chứ không nhất thiết phải có gì thì mới hạnh phúc đâu anh em!
Trở lại câu chuyện bà khách kia, không hẳn ai cố gắng 20 năm cũng bị ‘xui’ như bả… Có thể, ngoài kia cũng có 1 người đi con đường tương tự thế nhưng lại có kết cục có hậu hơn. Sao biết được đúng không anh em?
Tuy nhiên, có 1 điều tôi chắc chắn, những vật chất, danh vọng, tài sắc, thông minh mà chúng ta cố gắng có được ở game đời này, nó mong manh lắm, chẳng biết lúc nào ông Trời sẽ lấy lại tất cả đâu.
Duyên phước không đủ thì khó mà cãi mệnh lắm. Ai mà dám chắc, mệnh mình ở đời này nó sẽ đi đến đâu.
Cố gắng thì vẫn cố gắng, lo toan thì vẫn lo toan, trách nhiệm thì vẫn trách nhiệm. Nhưng phải luôn tự nhắc mình, có thể ngay ngày mai, sẽ đến lượt chúng ta phải ‘xuống tàu’, mà chưa kịp nói lời tạm biệt đấy.
Theo: Nghệ.
Cởi bỏ dần những điều ấu trĩ của bản thân
Tôi cảm thấy trên đời thực sự có rất ít chuyện đáng để một người phải khăng khăng quả quyết...