Tôi cảm thấy trên đời thực sự có rất ít chuyện đáng để một người phải khăng khăng quả quyết hay tranh cãi đôi co.
Mỗi người đều nhìn thấy một khía cạnh khác nhau của sự thật, và thứ duy nhất có thể thuyết phục họ thay đổi góc nhìn cũng chỉ có thể là để tự họ nhìn thấy và nhận ra. Việc cố gắng chứng minh là mình đúng trước những người có quan điểm trái chiều là vô nghĩa.
Chúng ta rồi sẽ còn trải qua nhiều chuyện. Trong đó sẽ có những thứ mãi mãi thay đổi con người bạn từ bên trong, thay đổi cách bạn nhìn thế giới. Ngay cả những thứ tưởng chừng bất di bất dịch như khẩu vị còn có thể thay đổi. Điều ngày hôm nay bạn cho là tôn chỉ cuộc sống, một thời gian nữa, cũng có thể sẽ chẳng còn giá trị gì.
Có lẽ mỗi người đều có một bài hát nào đó đã đi cùng với họ trong rất nhiều năm tháng cuộc đời.
Nhưng ngoài họ ra thì những người khác lại thấy bài hát đó thật sự chẳng có gì đặc biệt cả. Vấn đề cốt lõi không nằm ở chuyện bài hát đó có hay hay không.
Bản nhạc đó là thứ đã gắn liền với con người ấy ở trong một khoảng thời gian đặc biệt ở cuộc đời.
Sau này, cho dù biến cố đã qua đi, vào một phút hoài niệm bất chợt, người đó vẫn sẽ nghe lại bản nhạc ấy, nhớ về một khoảng thời gian mình từng lăn lộn, từng trơ trọi và cũng từng tự vượt qua.
Cho dù không ai hiểu được, thì cũng không có nghĩa rằng nó không có giá trị.
Tôi tin rằng có rất nhiều người đã bỏ thuốc nhiều năm, nhưng mỗi khi gặp lại anh em bạn bè thì dù trên bàn là thuốc gì cũng sẽ hút vài điếu.
Họ làm thế không phải vì cả nể, cũng chẳng phải là vì tái nghiện. Đơn giản là vì một thứ hồi ức như thế, về những tháng ngày đã từng lông bông, đã từng bết bát.
Đó là lúc họ từng học được rằng điếu thuốc cũng đắng như cuộc đời và vị đắng ấy là một bài học cần phải ghi nhớ để cố gắng sống tiếp.
Có một người bạn của tôi rất đam mê thưởng thức mỹ vị. Sau này nó cũng chọn việc chu du khắp nơi, trải nghiệm của ngon vật lạ của từng vùng là cái thú.
Lúc ấy nó nói việc quan trọng nhất trên đời là được ăn ngon. Cho dù hôm nay phá sản, thì chỉ cần được ăn một bữa thật ưng cái bụng, ngày hôm sau lại có thể đứng lên làm lại một lần nữa.
Thế rồi có lần trong lúc đang đi chơi, nó nhận được điện thoại rằng phải về nhà gấp để làm đám tang cho mẹ.
Sau khi thức thông hai ngày, mặc áo xô, đứng giữa linh đường, tiễn mẹ đi nốt con đường thì nó mới có thời gian ngồi xuống hút cùng tôi một điếu thuốc. Lúc đấy nó mới tâm sự rằng mình vừa mới nhận ra bữa ngon nhất từng được ăn trong đời là khi nào.
Hồi ấy là mười mấy năm trước, lúc còn đang cày các kiểu lớp học thêm để ôn thi đại học. Hôm ấy nó rệu rã đạp xe về lúc 10 giờ đêm. Về đến nhà được ăn một bát canh xương hầm nấu cà chua của mẹ mà ăn liền 3 4 bát.
Cả đời nó thích ăn sơn hào hải vị, đến bây giờ mới hiểu là cơm nhà dù rất bình thường nhưng mà có thể ăn từ ngày này đến ngày khác mà không thấy chán.
Chỉ có điều đến lúc hiểu ra được như thế thì mẹ đã đi mất rồi. Bữa cơm nhà năm nào ấy, cũng sẽ không bao giờ được ăn nữa. Đó là sự kiện mãi mãi thay đổi cuộc đời nó.
Giờ nó vẫn là người thích mang cả gia đình đi chơi, nhưng tối đến nếu có ai rủ đi uống bia thì nó đều từ chối, để có thể về nhà ăn cơm cùng vợ con.
Có lẽ, cuộc đời vẫn tự có cách của riêng nó để chúng ta cởi bỏ dần những điều ấu trĩ của bản thân. Nếu bạn học những điều mới liên tục, quan điểm của bạn cũng sẽ từ đó mà mở rộng không ngừng. Biết cách hạ mình mà lắng nghe những quan điểm trái chiều đôi lúc lại giúp một người nhận ra rất nhanh được điểm yếu của bản thân.
Cho dù người khác cáu giận với bạn, hét vào mặt bạn, mà bạn vẫn có thể bình tâm nhận định được, như vậy đã là thắng rồi.
- Làm chủ tâm hồn và trở thành người kiểm soát cuộc chơi
- Tri thức không phải là sức mạnh, đây mới là sức mạnh
- Cân bằng ‘Tâm’ để tận hưởng niềm vui sống