Thời sinh viên, trốn tiết ra ngồi quán nước cổng trường, mình quen anh Thọ.
Anh Thọ làm nghề quay phim ở Xưởng phim chỗ Thụy Khuê. Anh là thế hệ đàn anh của Lý Hùng, Diễm Hương, mấy phim như “Đêm hội Long Trì”, “Thăng Long đệ nhất kiếm”, … diễn viên đều do một tay anh tuyển mộ.
Danh giá thế nhưng anh Thọ rất bình dị. Quanh năm tứ thời anh khoác cái áo bu dông tháo rời 2 cánh tay (hoặc do hỏng phéc mơ tuya thì mình éo biết), nom như áo gile của nhà báo. Quần thụng bỏ ống vào trong đôi ghệt của lính ngụy cũ, nom rất ngầu. Đầu đội mũ cát két, mép vắt vẻo điếu Ruby Queen, cưỡi xe 81 đời chót màu xu hào.
Anh hay la cà cổng các trường Đại học hoặc Ký túc xá để tìm diễn viên. Nghề của anh luôn cần những gương mặt mới. Mỗi khi bắt gặp một gương mặt cá tính, anh nhẹ nhàng tiếp cận, chìa ra cái name card đoạn nhỏ nhẹ:
– Anh thấy em có ngoại hình rất phù hợp với lĩnh vực điện ảnh, thời trang. Nếu em quan tâm, lúc nào rảnh gọi anh máy cố định này nhé. Anh em mình sẽ nói chuyện sâu hơn.
Chỉ thế thôi, không dài dòng, không lả lơi sàm sỡ. Rồi anh lên xe cup vút đi, nhẹ như gió thoảng, bỏ lại sau lưng em sinh viên tim đang rung lên bần bật vì sung sướng nghẹn ngào.
Xem thêm: 30 câu nói thú vị hé lộ những bản chất của đàn ông
Nghỉ hè, mình đi phụ nề. Bữa ấy đi theo bác cai ra đường Láng mua đinh, thừng, dây sắt buộc,… bỗng gặp anh Thọ đang ngồi phụ vợ bán hàng, mình reo lên:
– Ô, anh Thọ, anh Thọ “quay phim”, …
Bác cai quay ra nhìn mình:
– Quay phim đéo gì cái thằng Thọ “lột” này, …
Anh Thọ nhìn 2 bác cháu, nháy mắt:
– Chiều tối anh em ngồi làm chén rượu nhé, giờ anh đang bận bán hàng, …
—–
Bên chén rượu lòng làng Cót, anh Thọ khề khà mở đầu câu chuyện:
– Tao đéo phải làm quay phim quay phọt gì đâu. Nghề gốc của tao là đẩy xe vôi ở đường Láng, giờ thiên hạ không dùng vôi nữa thì tao về bán phụ liệu xây dựng với vợ, có khách gọi thì chở. Tao bịa ra cái nghề “quay phim” là để đi cưa gái. Cạc tao in cả đống luôn, phát trăm cái cũng vớ được dăm mười con ếch.
Anh Thọ “lột”, (ngày ấy éo hiểu sao cứ ai tên là Thọ thì bị gọi là Thọ “lột”, tên Hải thì là Hải “dớ”, tên Khánh thì là Khánh “ghẻ”, đại loại thế) có bí kíp là chỉ nhắm vào các em sinh viên ở quê mới lên, và yêu cầu là phải cao, càng cao càng tốt.
– Gái mà con nào thâm thấp nó khôn bỏ mẹ, đéo lừa được. Mấy con “kồng cềnh” thường ngu, dễ lừa.
– Thế anh hẹn xong rồi đi đâu ?
– Tao đưa lên café Văn nghệ sĩ ở Trần Hưng Đạo. Quen thêm buổi nữa thì tao rủ ra bờ đê sông Hồng bên Gia Lâm, tập xe máy.
– Tập xe máy á ?
– Ừ, gái ở quê ra có con đéo nào biết đi xe máy đâu mà chả thích tập. Đéo việc gì phải ăn uống tốn tiền, cứ đưa ra bờ đê tập xe máy, tha hồ ôm, sờ, cấu véo, thơm má, đủ cả … dễ chén lắm.
Chuyện đang dở thì ông chủ quán lòng chạy vào gọi giật:
– Thọ “lột”, lại có em nào gọi điện thoại tìm mày đây này, …
Anh Thọ đứng lên, nháy mắt:
– Thấy không, lại có hàng sa lưới, he he …
—–
Đận đó, anh Thọ quen em Thủy, người Lạng Sơn, lên Hà Nội học Sư phạm. Hôm ra bờ đê tập xe máy, em nó lóng ngóng thế nào mà cứ vào số là xe lại chết máy, làm anh Thọ đạp bở hơi tai. Bỏ mặc em nó loay hoay với cái xe, anh ra ngồi hút thuốc. Bỗng anh nghe tiếng xe nổ “tằng, tằng”, khói mù mịt, rồi khực một cái, em nó vào số, phóng vút đi.
Anh Thọ đứng chống nạnh nhìn theo, miệng hô:
– Cứ giữ đều ga, để số 2 mà đi, thẳng tay, thẳng tay, đi từ từ thôi, …
Em Thủy gật gật đầu, rồi cứ thế cho xe chạy men theo bờ ruộng rau muống.
Anh Thọ hô to:
– Ố, đi đâu đấy, đừng đi lối đó, ngã giờ, ngã giờ, …
Chả thấy em nó ngã, chỉ thấy xe lao vun vút lên bờ đê, xông sang hướng ra cầu Long Biên, chạy thẳng về … Hà Nội.
Anh Thọ rú lên:
– Ô, ô … cái tiên sư con kia, con tiện nhân kia, con ăn cướp kia, mày lấy xe tao đi đâu, đi đâu, …
Chỉ có gió còn nghe thấy và thở dài.
Xem thêm: Đàn ông tốt không tính toán với người phụ nữ mình có cảm xúc
“Gió khàn hơi đuổi hoài theo bóng Thủy
Xe xa rồi giữa lòng đau như xé
Sao Trái đất này lại có gái Lạng Sơn ?”
Cả đêm anh Thọ ngồi vạ vật ở rượu ốc bến xe Gia Lâm. Sáng thất thểu về nhà tự thú với vợ, rồi đi báo Công An.
Công An bảo cái trường Sư Phạm có đôi ba trăm em tên Thủy, quê Lạng Sơn thì vài chục em, mà chả có em nào giống anh Thọ miêu tả.
Mất cái xe máy trị giá mấy cây vàng, anh Thọ bị vợ khủng bố nặng nề, chẳng dám ra khỏi nhà, thành ra cũng không còn gặp anh nơi quán nước cổng trường nữa.
Lâu rồi biệt tăm.
—–
Bây giờ thi thoảng đi đường gặp em nào cao to, cồng kềnh là mình lại nhớ đến anh Thọ “lột”.
Chả biết giờ anh còn “đi săn” không, nhưng cái đám đệ tử của anh Thọ thì giờ mình gặp hơi nhiều. Bọn chúng có tên là “Thợ săn thành phố”, trang bị máy ảnh xịn, nòng dài ngoằng, xe hơi bạc tỷ, … và tiêu chuẩn chọn “con mồi” vẫn là phải CAO, he he …
Tác giả: Đinh Huy Hoàng