Tiền nhiều, vợ đẹp, con ngoan, nhưng vẫn buồn chán, đó là do một điều duy nhất mà thôi.
Có tất cả nhưng vẫn chán
Tôi từng biên, sự tỉnh thức (aka giác ngộ) chỉ là hành trình dành cho những ai đã đi hết 5 tầng nhu cầu của Maslow. Trải nghiệm sâu hết 5 tầng đó thì chuyển qua hành trình không còn phụ thuộc vào tháp nhu cầu đó nữa, trở về với ‘vũ trụ’ aka ‘tự nhiên’.
Khi con người đi qua hết 5 cơn gió cuộc đời: Tài (vật chất) – Sắc (đẹp) – Danh (tiếng) – Thực (đồ ăn ngon) – Thuỳ (‘ngủ’ sướng). Phải ngụp lặn, thịnh suy, lên voi xuống chó với 5 cái đấy thì là lúc đấy ‘trí tuệ’ sẽ phát sinh. Nói cách khác, chúng ta chỉ bớt ngu đi, bớt si mê đi khi chúng ta đã trải nghiệm tan nát và đủ sâu về một cái gì đó.
Chính vì vậy nên muốn tăng Tuệ nhanh thì phải tự tay trải nghiệm, thử & sai, và tự phản chiếu liên tục.
Ví dụ ngay, Thái tử Tất Đạt Đa, 29 tuổi, cao to 6 múi, đua ngựa bắn cung thần sầu, đỉnh cao giàu có, danh tiếng, vợ đẹp, con xinh, đồ ngon, full mỹ nữ, không thiếu thứ gì… nhưng vẫn chán. Chán quá nên bỏ hết, rồi lên đường đi tìm con đường thoát khổ cho chúng sanh; vì thấy sao mình sướng quá mà ngoài kia có nhiều người khổ quá.
Phát sinh tâm từ bi vô lượng nên ‘khát vọng’ mới đủ lớn để lên đường học đạo. Tốn gần 6-7 năm mới tự do khỏi nhu cầu Maslow, thấy rõ hết bản chất của cuộc sống, rồi chính thức trở thành Bậc chánh đẳng chánh giác.
Đấy là tại sao, nhà Phật có câu, “duy tuệ thị nghiệp”.
Hay tôi cũng thường nói: “chúng ta sẽ nhàm chán tất cả, ngoài trừ sự hiểu biết”.
Đời này, làm nghề gì cũng được, nhưng tu tuệ là sự nghiệp duy nhất. Có trí tuệ thì anh em sẽ bớt khổ, bớt luỵ, bớt kỳ vọng, bớt sợ hãi hơn, đặc biệt là bớt chán hẳn.
Người giàu mà không đủ tuệ thì cũng khổ, không khổ về vật chất nhưng khổ về 4 cái kia. Sắc rồi cũng tàn, danh rồi cũng tan, con cái đủ phước thì nó nghe, không đủ thì nó phá, lớn tuổi thì thân nó yếu, ăn ngủ cũng khó ngon, bệnh tật đủ thứ.
Nói đến đây, anh em nào biết sợ là tốt, vì mấy cái anh em đang cố gắng trong hiện tại chỉ xoay quanh 5 cái trên thôi. Giang hồ hay tán nhảm về chữ ‘vô thường’ nên anh em cứ nói ra như quán tính.
Muốn hiểu chữ ‘vô thường’ một cách sâu sắc, thì tự nhiên đang đỉnh cao mọi thứ rồi anh em phát hiện mình bị ung thư còn 2-3 năm để sống thì lúc đấy trí tuệ anh em mới tăng đáng kể. Vì lúc đấy, có tập đoàn triệu đô, danh tiếng thế nào, nhà to, vợ đẹp ra sao, cũng không giúp anh em khoẻ lên được.
Khi đấy, chỉ có tuệ đủ mới giúp anh em an lạc và nhẹ nhàng, trải nghiệm trọn vẹn những ngày còn lại mà thôi. Còn sợ hãi thì anh em càng thúc nhanh quá trình hoại diệt đấy nhanh hơn.
Thế, làm gì để không chán?
Đó là cứ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, ngụp lặn thật sâu trong tất cả những nhu cầu mà mình muốn.
Muốn gì thì làm nấy, làm thời gian thấy chán thì trí tuệ sẽ tăng. Cả các anh em làm luôn cái mình đam mê, dần thời gian cũng chán, cái gì thuộc về bên ngoài của anh em thì nó sẽ thế. Còn khi tuệ đủ thì anh em sống sao cũng dễ vui, dễ hạnh phúc, không cần nhiều thứ như xã hội đang quy định đâu.
Chán đủ thì anh em sẽ bớt mê.
Tuệ đủ, dù có đi bốc rác, anh em vẫn sướng.
Bài viết hữu ích
Tu thân: đàn ông “tu” thế nào cho đúng?
Nếu ngay cái đầu tiên, mà anh em đàn ông thấy sao càng tu, càng khổ, càng không hạnh phúc,...
Read moreDetailsDe Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma, một bài viết ngắn đầy ý nghĩa của tác giả Vũ Trung...
Read moreDetailsReview phim Man On Fire: “Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu”
"Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu" - Vệ sỹ John Creasy nói với...
Read moreDetailsReview phim Định mệnh (The Poanist 2002): có những số phận được quyết định bởi sự tình cờ ngoài mọi toan tính
Bài viết review nội dung bộ phim The Pianist (2002). Phim được giải Oscar về đạo diễn xuất sắc nhất...
Read moreDetails–
TẠP CHÍ MENBACK