Làm sao để giữ được sự bình tĩnh khi đối diện với những khó khăn và nghịch cảnh trong cuộc sống, hôm trước có một bạn hỏi tôi như vậy.
Tôi trả lời ngay, hãy tập sống trong nghịch cảnh mỗi ngày… thì tự nhiên lâu ngày, nghịch cảnh sẽ trở thành thuận cảnh.
Các tu sĩ Ấn Độ ngày xưa, có một giới luật rất thú vị, là ‘không bao giờ ngủ cố định ở một nơi quá 3 ngày’, cứ hết 3 ngày thì họ đi ngủ chỗ khác. Dù chỗ cũ êm ấp cỡ nào thì cũng phải đi ngủ chỗ mới.
Tại sao lại như vậy? Vì đây là một cách rèn luyện Thân Tâm, để không bám chấp, không bám víu vào những cái sung sướng, êm ấp, quen thuộc của hiện tại.
Vì cái gì chúng ta đã sở hữu, đã quen, đã thích, đã yêu thì khi cái đấy không còn nữa thì chúng ta sẽ đau đớn ngay.
Bạn đang đi xe xịn, ngủ giường êm, tắm nước nóng, ăn đồ ngon, vợ đẹp, con ngoan thì bỗng một ngày thời thế không còn đáp ứng được những thứ đó nữa thì khổ đau làm sao tránh được.
Cả tình cảm, công việc, danh tiếng, càng quen thuộc thì càng bám chấp vào, càng yêu say đắm thì càng khó buông. Mà các bạn biết rồi đấy, quy luật của cuộc đời thì làm gì có cái nào mãi mãi, chỉ do tâm chúng ta si mê quá nên cứ mặc định:
Sức khỏe mãi mãi là do si mê,
Đẹp trai, đẹp gái mãi mãi là do si mê,
Sự nghiệp đỉnh cao mãi mãi là do si mê,
Vợ mình, bồ mình sẽ không bao giờ đá mình là do si mê,
Danh tiếng, phong độ mãi mãi là do si mê.
Nói ra thì dễ, nhưng lúc chúng ta đã thích cái gì rồi thì đều muốn sở hữu ngay và muốn đem nó về nhà ngay. Mà khi đã sở hữu cái gì thì đồng thời cái khổ dạng ẩn cũng phát sinh. Đến khi nó không còn là sở hữu của chúng ta nữa thì đau khổ bung ra thôi.
Thời này thì chúng ta không thể luyện tập như các Tu sĩ, cứ mỗi 3 ngày chuyển 1 chỗ ngủ, nhưng chúng ta có thể dựa trên cơ chế đó để rèn Thân Tâm bớt bám chấp hơn, thông qua các sinh hoạt rất bình thường trong cuộc sống:
Quen tắm nước nóng mà hôm nào bình nước nóng hư thì chơi luôn nước lạnh, rồi từ từ tăng đô cứ ngày nóng, ngày lạnh cho khi đến mức cao thủ, nóng / lạnh không quan trọng nữa, có gì thì tắm đó, có nóng thì tắm nóng, không nóng thì tắm lạnh.
Quen ăn ớt, thiếu ớt không ăn ngon được thì tập ăn không ớt, rồi đến một lúc, có ớt thì tốt, mà không có ớt cũng không sao, ăn vẫn phê.
Quy chung lại, các bạn đừng bám chấp vào bất kỳ thói quen nào hết. Bạn thích ăn thịt bò, vào bàn tiệc chỉ có thịt gà duy nhất, không ăn thì đói, nên các bạn hãy tập ăn thịt gà ngon lành như thể đang ăn thịt bò vậy.
Có hôm tôi ngủ nệm, có hôm tôi ngủ ngoài hiên… (do vợ tôi giận), ngủ hiên lâu ngày, giờ tôi ngủ trên giường 5 sao cũng ngon, mà ngủ ngoài nắp cống thì càng ngon.
Khi chúng ta đã quen với sự biến đổi liên tục của cuộc sống, thì tâm chúng ta sẽ dễ ổn định hơn dù mọi thứ xung quanh vô cùng bất ổn.
Nó tương tự với cái thí nghiệm 2 bàn tay, 1 bàn tay nhúng vào chậu nước đá, 1 bàn tay nhúng vào chậu nước nóng, để một lúc, rồi bỏ 2 tay vào 1 chậu nóng khác, thì cái tay đã quen lạnh sẽ cảm giác cực nóng, còn tay kia thì thấy cảm giác mát hơn hoặc bình thường (vì quen nóng rồi)
Một điều tôi nghiệm ra, đa phần cảm giác mệt mỏi trong ta đều là sản phẩm của tâm trí, nên càng rèn tâm trí trong nghịch cảnh thường xuyên thì cảm giác mệt mỏi sẽ bớt dần hoặc tan biến hẳn.
Nói thế, không phải đang có nhà, có xe, có vợ con, rồi chúng ta đi bụi đời, ngủ lề đường, đi bộ, sống cô độc… để rèn thân tâm, đấy là thần kinh.
Cốt lõi ở đây là, chúng ta có quyền có tất cả nhưng đừng mắc kẹt vào cái gì cả.
Đừng mắc kẹt, có nghĩa chúng ta đang có 1 triệu đô tiền mặt trong nhà, nhưng mai lỡ cháy nhà mất sạch thì ta vẫn vui vẻ sống lại với hai bàn tay trắng.
Đó là có mọi thứ nhưng không bám chấp vào… không có tâm sở hữu, có thì xài, không có thì xài cái đơn giản hoặc cái rẻ hơn.
Khó đó, nhưng nếu chúng ta chịu quan sát thân tâm liên tục, tập làm quen dần với các tình huống trái ý thì từ từ sẽ lên level. Cốt lõi là phải chịu thực hành.
Chơi mạng xã hội, Facebook chúng ta cũng tập luyện được luôn. Twf giờ ai comment trái ý thì các bạn thả tim rồi reply cảm ơn, vì bạn đã dành thời gian để còm cho mình. Nghe có vẻ dở hơi nhưng lại rất hiệu, lâu ngày cái tâm sân của các bạn nó giảm hẳn. Một thời gian sau, nghe sếp chửi, vợ chửi, miệng vẫn tươi cười cảm ơn, làm thử vài lần là cả sếp và vợ không dám đụng vào các bạn nữa đâu.
Nói chung, đời này chẳng có gì phải xoắn cả, dù đúng dù sai thì ai cũng xuống lỗ thôi… giờ còn sống thì hãy trân trọng từng giây phút của mình, để tâm vào những thứ đáng để tâm. Đó là biết cách sống.
Xem thêm:
- Tiền nhiều để làm gì?
- Buông bỏ là “buông” chứ không phải “bỏ”
- 4 kiểu hướng nội, bạn thuộc kiểu người hướng nội nào?
–
MENBACK.COM