Hồi còn trẻ, tôi từng nghĩ thua là điều đáng xấu hổ. Một lần tranh cãi với đồng nghiệp về cách làm dự án, tôi cố chấp bảo vệ ý kiến của mình, dù biết nó chưa hoàn hảo. Kết quả? Chúng tôi mất thời gian, dự án chậm tiến độ, và tôi kiệt sức. Nhìn lại, tôi nhận ra, nếu chịu lùi một bước, tôi đã có thể giữ sức cho những trận chiến quan trọng hơn. Đôi khi, chịu thua không phải thất bại, mà là cách khôn ngoan để thắng lớn.
Ta thường sợ thua vì xã hội dạy rằng chiến thắng là giành phần hơn, là đứng trên đỉnh. Bỏ cuộc, lùi bước, hay im lặng bị xem là yếu đuối. Nhưng thật ra, thua có thể là chiến thuật. Napoleon từng giả vờ rút quân để dụ địch vào bẫy, biến thất bại tạm thời thành chiến thắng vang dội. Marcus Aurelius, ngay trong triều đình của mình, chấp nhận nhục nhã để giữ sự tỉnh táo, bảo vệ mục tiêu lớn hơn. Họ không sợ thua, vì họ hiểu: không phải trận chiến nào cũng đáng để đánh.
Tại sao ta khó chịu thua? Cái tôi là nguyên nhân lớn. Khi ai đó phản đối hay chỉ trích, ta cảm thấy cần phải chứng minh mình đúng. Tôi từng dành cả buổi họp để tranh luận, chỉ để không muốn mất mặt. Nhưng rồi tôi nhận ra, cố giành chiến thắng nhỏ nhặt chỉ khiến mình mệt mỏi, đánh mất cơ hội học hỏi hoặc tập trung vào điều thật sự quan trọng. Chịu thua không có nghĩa là đầu hàng, mà là từ chối chơi một ván cờ vô nghĩa, để dành sức xây dựng một bàn cờ lớn hơn, đáng giá hơn.
Lùi bước giúp ta giữ được sự tỉnh táo. Trong công việc, tôi từng đối mặt với một sếp khó tính, luôn chỉ trích cách làm việc của tôi. Ban đầu, tôi phản kháng, cố chứng minh mình đúng. Nhưng rồi, tôi chọn im lặng, học cách lắng nghe, và tập trung cải thiện kỹ năng. Kết quả? Tôi không chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ, mà còn được sếp tôn trọng. Lùi không phải vì yếu, mà vì tôi biết trận chiến thật sự không phải ở lời nói, mà ở kết quả cuối cùng.

Chịu thua còn là cách chọn trận chiến đáng đánh. Cuộc sống đầy những cuộc tranh đua – từ một lời nói vu vơ trên mạng xã hội đến một dự án lớn ở công ty. Nhưng không phải lúc nào ta cũng cần lao vào. Tôi học được rằng, thay vì tranh cãi để hơn thua, hãy dành năng lượng cho những mục tiêu lớn – một kỹ năng mới, một mối quan hệ giá trị, hay một giấc mơ dài hạn. Như tinh thần Menback luôn nhắc nhở, sống là biết chọn lọc, tập trung vào những gì thật sự làm nên con người bạn.
Vậy làm sao để biết khi nào nên chịu thua? Trước hết, hãy tự hỏi: “Trận chiến này có đáng không?” Nếu nó chỉ là cái tôi, hay một chiến thắng ngắn ngủi, hãy buông. Tôi từng bỏ qua một cơ hội tranh luận để giữ hòa khí với đồng nghiệp, và sau đó, chúng tôi hợp tác tốt hơn bao giờ hết. Thứ hai, hãy nhìn xa hơn. Một bước lùi hôm nay có thể là nền tảng cho cú đòn kết liễu mai sau. Cuối cùng, hãy tin rằng chịu thua không làm bạn nhỏ đi. Nó chỉ chứng minh bạn đủ khôn ngoan để biết điều gì quan trọng.
Chịu thua không phải là từ bỏ, mà là nghệ thuật. Nó đòi hỏi sự can đảm để gạt cái tôi sang một bên, sự tỉnh táo để nhìn thấy bức tranh lớn, và lòng tin để bước tiếp. Mỗi lần bạn chọn lùi, bạn không yếu đi, mà đang mạnh mẽ hơn, vì bạn đang chơi một ván cờ lớn hơn – ván cờ của chính cuộc đời mình.
Các anh em, đời không phải lúc nào cũng cần giành phần thắng. Hãy học cách lùi bước, chọn trận chiến xứng đáng, và giữ sức cho những chiến thắng lớn. Lần tới khi đứng trước một cuộc tranh đua, bạn sẽ chọn đánh, hay lùi để thắng lớn?
Menback.com