Hạnh phúc, có lúc giá chỉ bằng một tô hủ tiếu gõ nhưng đôi lúc giá lại tận một chiếc G63. Hạnh phúc ở đời, nó tương đối, không ai so với ai được.
Nói tương đối, vì các giác quan của chúng ta khác nhau, mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm, thân xúc chạm… và cả ý niệm thì không ai giống ai cả. Cảm giác hạnh phúc bắt đầu xuất hiện khi các giác quan này được thỏa mãn.
Cái khổ là chúng ta rất dễ nhàm chán với những thứ mà giác quan đã quen thuộc, đâm ra có cảm giác nhàm, nhờn sau một thời gian đủ lâu. Rồi sau đó, chúng ta lại đi truy tầm những cái cảm giác cao hơn, mạnh hơn, để phục vụ cho những giác quan đó tiếp.
Cũng một buổi tối, có người ăn tô phở lề đường, là thấy rất hạnh phúc rồi, hoàn toàn trọn vẹn trong 10 phút ăn tô phở đấy. Nhưng có người, bữa tối phải có đủ món mặn món xào món canh, bàn dĩa phải trình bày đẹp, không gian phải ấm cúng, nhạc du dương, bạn ngồi ăn phải đúng gu đúng tầm. Phải có tất cả những điều đó thì họ mới ăn ngon và hạnh phúc được, chỉ cần thiếu một thứ thì % hạnh phúc sẽ giảm ngay.
Vậy ai hạnh phúc hơn ai? Câu trả lời là: Không ai hơn ai cả. Vì đó hoàn toàn là sự lựa chọn của mỗi người.
Mình chuộng hướng A thì các giác quan của mình chỉ cần vài điều kiện đơn giản để tổng hợp ra hạnh phúc. Còn chuộng hướng B thì mình cần có nhiều điều kiện hơn thì mới đủ đáp ứng cấp độ thỏa mãn của các giác quan đó.
Người không cần điều kiện gì cả mà vẫn hạnh phúc, đó là người có phước rất lớn trong cuộc đời. Người không cần gì mà vẫn đủ đầy thì họ phải thấy rõ được hết tất cả bản chất trong thế giới hình tướng muôn màu muôn vẻ này.
Có người có vợ, có con, có một cái nhà to, có tiền ngân hàng kha khá thì mới hạnh phúc được. Nhưng có người lại chọn con đường độc thân, du ngoạn đó đây, không nhà không cửa, không vướng bận… thế lại hạnh phúc.
Vậy như thế nào sẽ tốt hơn? Chúng ta không rõ, chỉ chính những người đang đi trên con đường của mình mới rõ thôi. Vì sự thật, con đường nào cũng tốt cả.
Ai thích chơi trò A thì phải có trách nhiệm và tuân theo luật chơi của trò A. Còn ai chọn trò B thì phải chấp nhận luật chơi của trò B. Người nào trọn vẹn, uyển chuyển, đáp ứng được những điều kiện tạo ra hạnh phúc ở hướng đó hay trò đó thì người đó sẽ hạnh phúc. Còn chọn trò cao, hướng đi quá sức, thì mệt mỏi thôi.
Khổ là do tâm lực và năng lực không đủ để đi hướng đó. Nên cái khó ở cuộc đời là phải hiểu mình sức đến đâu và chọn cái gì vừa sức của mình.
Tôi có ông bạn, cũng team tu tập. Ông bảo tôi: anh chả hiểu người ta đi mua đồng hồ Rolex để làm gì, mắc công vướng bận rồi bám chấp vào, đi đâu cũng phải giữ, thay vì đeo cái Casio như anh, đeo 10 năm nay vẫn dùng tốt và nhiều kỷ niệm lắm.
Tôi đáp: chưa chắc, tất nhiên đeo Rolex mà để mất thì cũng thốn đấy, nhưng nếu anh vô tình mất cái Casio của anh thì anh có tiếc không?
Rolex hay Casio chỉ là hình tướng thôi, chủ yếu vẫn là phần Tâm bên trong. Có người mất Rolex không buồn, chứ có người mất Casio lại buồn cả tuần đấy. Chủ yếu là mức độ bám chấp vào vật chất ngoại cảnh bao nhiêu thôi. Sống tối giản, mà tâm còn bám chấp thì mắt vẫn còn bụi lắm.
Trước có một ông Vua giả thường dân đi vi hành, không có ai theo bảo vệ cả. Trên đường thì vô tình gặp một Tu sĩ đang đi khất thực, không biết thế nào mà Tu sĩ nhận ra nhà Vua rồi hai bên đàm đạo. Tu sĩ cứ nhìn nhà Vua rồi thầm nghĩ, ông này gan nhỉ, không sợ người ta ám sát hay sao.
Vừa đi vừa nói được một đoạn thì có người chạy ngang giật mất cái bình bát của Tu sĩ, thế là Tu sĩ phóng chạy theo để lấy lại. Nhưng cuối cùng vẫn không lấy được, Tu sĩ đứng trầm ngâm, mặt đầy tiếc nuối, vì tài sản duy nhất của ông chỉ có bình bát và cái áo choàng để đi khất thực thôi.
Nhà Vua đi lại, rồi động viên, mai tôi tặng 2-3 cái bình mới, ông tha hồ mà dùng, tuy nhiên ông phải vui lên, vì tên cướp đấy đã giúp ông đấy. Người Tu sĩ nhìn nhà Vua, rồi bảo, tại sao tên cướp đấy lại giúp tôi?!
Thì tên cướp đã cho ông thấy, dù ông đã từ bỏ tất cả để làm Tu sĩ rồi, nhưng ông vẫn còn bám chấp vào cái bình bát, vì đó là cái duy nhất ông có nên tâm ông bám rất chặt vào. Phải mất nó đi thì ông mới biết, tâm ông chưa thực sự tự do.
Nên ở đời, người có 10 triệu cũng chưa chắc bớt tham hơn người có 10 tỷ. Có người mất cả gia sản mà vẫn đứng dậy được để đi tiếp, nhưng có người mất cái áo mà tâm đã bất an đủ đường.
Nên hạnh phúc ở đời, cảnh sắc bên ngoài như thế nào thì do mình chọn hướng mình muốn thôi. Mỗi hướng sẽ có luật chơi của nó nên phải chịu khó quan sát để đáp ứng cái mức hạnh phúc mà mình chọn.
Chúng ta hoàn toàn có quyền hưởng thụ mọi thứ trong cuộc đời này, hãy hưởng tất cả nhưng nhớ là ‘đừng bám chấp vào gì cả’, đó là con đường đi đến hạnh phúc tuyệt đối. Hạnh phúc tương đối ở đời thì mau đến rồi mau đi vì nó cần rất nhiều điều kiện bên ngoài để duy trì.
Ngủ khách sạn 5 sao cũng ngon, mà ra nắp cống ngủ thì cũng vẫn ngon.
Hạnh phúc thực sự là như thế!
Đàn ông chưa ‘Độc lập’ thì đừng đòi ‘Tự do, Hạnh phúc’
Khi đói thì phải xắn tay áo lên đi kiếm ăn, chứ ngồi thiền không giúp chúng ta hết đói....