Sự thảnh thơi luôn hiện diện sẵn trong mỗi chúng ta, chỉ cần biết cách, biết quan sát thì nó sẽ hé lộ ra.
Hôm vừa rồi có một bạn hỏi tôi, làm sao để tâm mình thực sự ‘thảnh thơi’ khi đối diện với cuộc đời. Câu hỏi nghe cực kỳ ngắn gọn, xúc tích nhưng nó lại tương tự câu: “làm sao để giác ngộ vậy”. Bởi vì “ngộ” xịn thì cũng tương đồng với mức độ thảnh thơi cao nhất.
Tôi thích dùng từ ‘thảnh thơi’ hơn là từ ‘giác ngộ’, giác ngộ nghe cảm giác gì đó xa xôi, huyền ảo, tôn giáo,… còn thảnh thơi thì lại vô cùng bình thường và lại không quá khó đạt được.
Bên Phật gia, có tạm chia 4 mức giác ngộ (hay gọi là Tứ thánh quả):
- Sơ quả Tu-Đà-Hoàn
- Nhị quả Tư-Đà-Hàm
- Tam quả A-Na-hàm
- Tứ quả A-La-Hán
Ai đến mức số 4, A-La-Hán thì gọi là giác ngộ toàn phần. Còn 3 mức trên thì kiểu giác ngộ được 25%, 50% và 75%, nôm na là thế.
Kinh sách thì có ghi chi tiết ở từng mức thế nào… tương ứng với việc anh em đã buông bỏ được tham-sân-si-mạng-nghi được bao nhiêu %, buông càng nhiều thì càng lên level.
Khái quát sơ cho anh em biết thêm tý kiến thức bên Phật gia, nhưng cơ bản đọc để biết, chứ đừng có chấp vào. Thật ra, có 1 cách tiếp cận dễ hiểu hơn rất nhiều, đó là anh em thay chữ “giác ngộ” bằng chữ “thảnh thơi”.
Khi tiếp xúc với tất cả tình huống diễn ra trong cuộc đời, mà tâm anh em càng ‘thảnh thơi’ chừng nào thì level của anh em càng xịn chừng đấy. Vì thế anh em không nhất thiết phải theo một tôn giáo, vì đó là sự lựa chọn.
Sự thảnh thơi vẫn diễn ra dù trong ta không có bất kỳ tôn giáo nào cả. Có tôn giáo cũng tốt, nhưng đôi lúc chính nó lại là rào cản để anh em trở về sự thảnh thơi vốn có của mình.
Sự thảnh thơi luôn hiện diện sẵn trong anh em, chỉ cần biết cách, biết quan sát thì nó sẽ hé lộ ra. Thảnh thơi không phải để đi tìm, không phải để thêm vào. Nếu phải kiếm, phải thêm vào thì đó là thảnh thơi “ảo”, hay tự cái bản ngã anh em dựng lên, rằng mình đang rất ổn, nhưng bản chất bên trong thì không.
Vậy làm sao để thảnh thơi thực sự?
Để thảnh thơi cao nhất 100% thì anh em chỉ cần tập 1 điều duy nhất thôi. Đó là hãy “chấp nhận” mọi thứ trong cuộc đời xảy đến với anh em.
Trái tim anh em sẽ thảnh thơi khi hoàn toàn chấp nhận, con người ai rồi cũng có thay đổi trong 1 cái chớp mắt. Hôm qua yêu đó, thương đó nhưng hôm sau vẫn có thể là người xa lạ.
Ngoài bố mẹ anh em ra thì chắc tất cả mọi mối quan hệ ta từng trân quý nhất đều có thể thay đổi rất nhanh chóng. Cho nên hãy chấp nhận rằng lòng người sẽ luôn đổi thay, ngay cả chính chúng ta.
Đừng kỳ vọng, cũng đừng oán trách ai cả, hãy luôn sẵn sàng họ sẽ quay lưng với anh em vào bất kỳ lúc nào. Chấp nhận được như thế thì anh em đã thảnh thơi rất nhiều trong cuộc đời này rồi.
Lòng người đổi thay, và tiếp đến… thời thế cũng đổi thay.
Anh em có thể bước lên đỉnh cao, ngủ khách sạn 6 sao, trải nghiệm những thức bậc nhất,… nhưng có thể ngay ngày mai, anh em sẽ ngủ nắp cống, ăn cơm hộp với rau,… đó là điều hoàn toàn có thể xảy ra..
Ai chấp nhận được sự thắng-thua ở đời thì độ thảnh thơi lại tăng thêm 1 phần. Vì một sự thật, anh em không bao giờ kiểm soát được tất cả, cuộc đời sẽ diễn ra ngoài sự tính toán của anh em, và ai cũng chỉ có một thời mà thôi. Chẳng ai tắm 2 lần trên một dòng sông là vậy.
Sự nổi tiếng, quyền lực, giàu có, v.v.. đều sẽ thay đổi rất nhanh, không có gì là mãi mãi.
Cuối cùng, bệnh tật và cái chết chưa bao giờ chừa ai cả.
Có thể anh em nghĩ mình còn quá trẻ, sức khỏe tràn trề, chết làm sao được? Mà tự bản thân anh em quan sát thấy đấy, bệnh tật, ung thư hay cái chết có chừa ai ra?
Ung thư là trời gọi, đến rất bất ngờ, hoặc đang chạy xe về nhà thì gặp tai nạn. Mọi thứ đều có thể diễn ra trong tích tắc để lấy đi tất cả những gì anh em đang tự hào.
Nếu chúng ta không thể mỉm cười được với cái chết của chính mình. Thì làm sao chúng ta mỉm cười được với sự sống. Anh em nào càng chấp nhận cái chết có thể diễn ra thì anh em đó càng hiểu nên sống như thế nào. Ngay giây phút ấy, tự thân trong lòng anh em sẽ hiện ra sự thảnh thơi khó tả.
Chính tôi, cũng bước qua 3 sự đổi thay trên khá đậm sâu, vì có 2 giai đoạn tôi nghĩ mình đã sắp chết… thế mà mãi chưa chết. Rồi từ đỉnh cao sự nghiệp… tôi lại bắt đầu lại tất cả để hiểu được, ai cũng chỉ có 1 thời hoàng kim mà thôi. Còn về lòng người thì quá nhiều bài học xương máu, ai rồi cũng khác!
Giờ làm gì, gặp ai, sở hữu gì, tôi chỉ chấp nhận hoàn toàn 1 điều, còn thì cứ hưởng, cứ trọn vẹn… hết rồi thì mỉm cười chia tay.
Nó không có nghĩa là tôi không tin ai cả, đổi lại thì sự thật là tôi tin tất cả, chân thành và trọn vẹn với tất cả, nhưng sự kỳ vọng của tôi dành cho tất cả luôn ở mức thấp nhất.
Đó là cách mà tôi đã trở về với sự thảnh thơi sẵn có bên trong mình.
Xem thêm:
- Nhiệt tâm để sống một cuộc đời trọn vẹn
- Con dao hai lưỡi của “tỉnh thức”
- Làm thế nào để thoát khỏi vòng xoáy tiêu cực và làm chủ cuộc đời