Khi một người đã nghiện “thị uy” thì gần như không còn thuốc chữa, chúng mình chỉ có thể thích nghi chứ đừng bật lại.
Một kiểu người mà dường như bất cứ công sở nào cũng xuất hiện ấy là “thần sấm”. Thường là nhóm có chút quyền hành (trưởng phòng, ban, đội, nhóm) hoặc bét nhất cũng phải là nhân viên lâu năm, kỳ cựu, có uy tín với công ty. Đặc điểm chung của loại này có sở thích là thị uy với người khác.
Có lẽ quá trình làm việc đủ lâu ở công sở khiến cho anh chị này cảm thấy mình quá thông thuộc đường đi nước bước cũng như quy trình làm việc và dẫn tới tự tin thái quá về bản thân. Rằng sự có mặt, sự cống hiến của mình là may mắn rất quá lắm đối với cái công ty này.
Đối với nhân viên cấp dưới thì chúng nó luôn có mẫu câu: “Không có tao thì cái phòng/ban này tắt mẹ điện, toàn vô dụng”, “Tao tuyển mày về đây được thì tao đuổi mày được”, “Tao đưa mày lên được thì tao hạ mày xuống được”, “Tao mà gật đầu một cái thì ngày mai mày khỏi cần đi làm”… và khi thốt ra những lời cay nghiệt này thì mặc nhiên chúng ta đang tự khoác cho bản thân một ảo quyền kinh thiên động địa.
Sấm rung, chớp giật trong nội bộ chưa đủ, thi thoảng chúng nó còn chơi ngu tới mức ngáo với đối tác, khách hàng: “Giá này mà anh không ký thì không có cơ hội tôi đàm phán lần nữa đâu”, “Công ty anh vớ được cái hợp đồng này với công ty tôi là may lắm rồi, bày đặt suy nghĩ gì nữa”, “Cả trăm người đang muốn mua kia kìa, anh lưỡng lự thì tránh ra cho đỡ mất thời gian của tôi”.
Thật ra không phải bọn này nổ, những gì chúng nó nói không ít thì nhiều đều có căn cứ thực tế nhưng cái sai ở chỗ nếu thị uy quá nhiều sẽ khiến cho người khác căm ghét và từ đó tích luỹ, dồn nén cho rắc rối về sau.
Thay vì lựa chọn ăn nói nhẹ nhàng cho con đường hanh thông thì sự tự tin quá mức sẽ giống như việc anh đeo thêm ba lô 20 ký để chạy đua cùng người khác.
Có thể lúc này anh còn mạnh, sức khoẻ anh còn cường tráng thì anh vẫn chiến thắng cuộc đua. Nhưng tương lai thì không ai nói trước.
Và tự buộc đá vào chân chỉ chứng minh rằng anh là một thằng vừa láo vừa ngu chứ chưa bao giờ chứng minh là anh là người giỏi.
Giải pháp nào cho các em khi phải làm việc với bọn này? Đó là nhịn, không nhịn được thì rời đi. Đừng cãi, đừng chửi, đừng lèm bèm.
Ừ thì có ai đó nói với em rằng đi làm là vì yêu thích lĩnh vực này, say mê công việc này và muốn cống hiến cho quê hương, đất nước và vũ trụ… nhưng suy cho cùng tuyệt đại đa số chúng mình đi làm đều vì tiền, rộng ra là vì miếng cơm manh áo mưu sinh.
Nhất là các em mới ra trường giống như tôi ngày xưa, tự thân bám trụ lại thành phố lớn, miếng cơm hàng ngày cũng phải tự mà lo, kiếm được một công việc với mức lương tốt là một điều may mắn. Vì thế các em phải nuốt nhục mà nhịn và khi nhịn nhục đủ nhiều, các em sẽ trưởng thành rất nhanh.
Muốn thoát được bùn lầy thì chỉ có con đường là leo lên bờ. Đừng đạp vào lá sen. Tuyệt đối đừng nói xấu sau lưng bất cứ ai trong công sở. Khi muốn nhận xét một điều gì về ai đó, hãy tưởng tượng họ đang ngồi đây, trước mặt mình. Nếu không dám nói trước mặt thì đừng nói sau lưng.
Khi một người đã nghiện “thị uy” thì gần như không còn thuốc chữa, chúng mình chỉ có thể thích nghi chứ đừng bật lại. Hãy xem đó là một trong những thử thách mà mình phải vượt qua thay vì cứ uất ức, tủi hờn rồi sinh tâm sân hận. Ai rồi cũng phải lớn lên và em cũng vậy. Tin tôi đi. Còn rất nhiều điều tốt đẹp ở phía trước.
Đừng sợ. Mưa dầm mới lâu chứ sấm chớp thì ồn ào mấy chốc.