Hồi chơi Facebook mới đông like, tôi rất siêng tranh luận với các anh chị trẻ tuổi về “đúng – sai” trong các quan điểm anh đưa ra trong bài viết. Nhưng rồi có lúc bỗng nhận ra điều đó cơ bản là vô nghĩa, với các cháu sinh viên đọc được vài quyển sách thì độ húng, ngu và ngáo mạng của chúng nó luôn đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác trong mỗi lần tranh cãi.
Danh sách chặn trên Facebook của anh giờ đây nếu in ra size 14 giãn dòng single thì có thể kéo từ mạn Bờ hồ đến đầu Nguyễn Trãi thuộc tiểu vương quốc Hà Đông không hể đứt đoạn – đa phần trong số đó là bọn teen teen.
Khi còn nhỏ người ta thích Tôn Ngộ Không vì đó là Đấu chiến thắng Phật, đơn giản là Tề thiên đánh đâu thắng đó và không cần khuất phục bất cứ bố con thằng nào. Nhưng khi trưởng thành, người ta thấy Tam Tạng mới là tấm gương mà hậu thế đời đời phải học. Tất nhiên, rạch ròi, phân định là rất tốt, nó tạo ra tư duy độc lập và sáng tạo nhưng ranh giới giữa bản lĩnh và bảo thủ rất mong manh và đa phần các cháu chưa ráo máu đầu không thể nào biết được. Chính vì thế trong quan hệ xã hội, công việc, đồng nghiệp thậm chí là người thân, yêu đương nhiều em luôn chọn phương án đi tới tận cùng sự việc (mà theo em là đúng), đáng tiếc thay trên con đường tìm “chân lý” ấy không phải ai cũng đủ bình tĩnh để giữ gìn phát ngôn, hành vi của mình để rồi những tổn thương tạo ra mãi mãi không bao giờ được chữa lành như cũ.
Khi nếm đủ hương vị cuộc đời, các em sẽ hiểu “đúng” hay “sai” đôi khi không phải là hai từ trái nghĩa. Em đúng không có nghĩa người đứng trước mặt em là sai, chỉ là quan điểm, cách nhìn của hai bên không cùng hệ quy chiếu mà thôi. Tam Tạng là người phàm có trái tim yêu thương nên thấy phụ nữ, trẻ em, người già gặp nạn là auto cứu – trong đôi mắt từ bi anh Tam không hề có yêu quái biến hình. Còn Tề Thiên có hoả nhãn kim tinh nên nhìn ra chân tướng, dẫu yêu tinh có biến kiểu gì thì anh quét một phát là lòi mã độc ra liền. Hai thầy trò cứ thế cãi nhau mãi trên con đường thiên lý. Về bản chất làm gì có ai sai, ai đúng? Tây Du Ký sẽ trở thành một bộ sách giẻ rách nếu Tam Tạng thấy chết mà kệ mẹ chúng sanh. Đúng chưa?
Bảo vệ cái “đúng” là điều rất tốt nhưng bản chất vấn đề nằm ở chỗ đa phần khi chưa đủ kiến thức thì các em không biết cái “đúng” ấy nó đúng hay sai và cách đấu tranh cho cái đúng ấy có cần thiết hay không. Và cuối cùng “đúng” để được gì? Bản chất của chiến thắng thật sự là sự gia tăng bền vững kiến thức chứ không phải hí hửng thắng dăm cuộc cãi nhau. Quan trọng là năng lượng do trí tuệ em toát ra chứ không phải là giựt le rằng em không ngại khẩu nghiệp để nhảy vào bất cứ drama nào.
Chính vì tâm thế luôn muốn là kẻ chiến thắng nên em rất dễ sa đà vào con đường ngu ngục. Khi “đúng” thì em được gì và “sai” thì em mất cái gì? Trả lời thông suốt trước khi ra đòn, nếu không thì nên dừng tranh luận. Nút “Chặn” của Facebook là chức năng văn minh nhất (thứ 2 là nút “bỏ theo dõi”) để tránh mọi hiềm khích đáng tiếc xảy ra. Khi không cùng quan điểm, chúng ta hoàn toàn có thể là bạn. Chính vì thế khi em quyết định chặn hay bỏ kết bạn, Facebook luôn cho em một cơ hội suy nghĩ lại nhưng nếu ai làm thế với em thì em hoàn toàn không biết nếu như không chủ động kiếm tìm.
Anh chị cứ để ý khi chúng ta lỡ reply một bình luận trái chiều để giải thích vấn đề nó đang thắc mắc, 99,69% sau khi nhận được câu trả lời thì nó lại hỏi nối tiếp, anh chị càng trả lời thì nó càng hỏi và đặc biệt rằng càng hỏi lại càng ngu. Đến khi anh chị không quan tâm đến nữa thì y rằng với não bộ đơn sơ, húng chó chúng nó sẽ tin rằng chúng nó đã chiến thắng. Vì thế với loại này, xin hãy tiễn chúng ngay từ khi anh chị đọc vài chữ đầu tiên. Đừng do dự, tôi khuyên chân thành dẫu về đẳng cấp chửi nhau suốt mấy chục năm qua, tôi là bất bại.
Nhắc lại về Tây Du ký, khi thầy trò Đường Tăng trên đường đi qua Quan Âm viện được Kim Trì trưởng lão trong chùa thịnh tình khoản đãi, Kim trì trưởng lão thấy Đường Tăng dáng vẻ bất phàm nhất định có mang theo bảo vật quý hiếm.
Đường Tăng thấy có mùi bất ổn nên im luôn cho lành nhưng con Khỉ ngulon đã thúc giục Đường tăng lấy ra chiếc áo cà sa lộng lẫy do Phật Tổ ban tặng. Tam Tạng nghe nó chém gió thì đổ luôn mồ hôi trán: “Đồ đệ, chớ có cùng người tranh giàu sang cao thấp, ta và ngươi bên ngoài không có người thân, chỉ e rằng có phiền phức”.
Nhưng kết cục cũng không khó đoán là mấy, con khỉ kéo hàng ngon ra khoe làm lòng tham của Kim Trì trưởng lão nổi lên, nghĩ đủ mọi cách để hại người đoạt bảo vật, thậm chí còn phóng hoả đốt chùa hòng cướp vật quý.
Lẽ ra chỉ cần ngủ một đêm là lên đường thì lại sinh ra đủ thứ chuyện trên đời.
Tam Tạng trách nó thì nó bảo: “Sư phụ có hàng tốt thì tôi bảo có hàng tốt! Tôi có nói dối đâu, ơ kìa?”. Tam Tạng lúc này mới dạy: “Việc đúng không chỉ là đúng sự thật mà phải nói đúng lúc, đúng người mới thật là việc đúng”.
Nói để thấy, người có học, từng trải và trí tuệ sẽ luôn có cách ứng xử phù hợp. Còn bọn ngu thì dẫu có nắm trong tay đáp án cũng mãi là bọn ngu mà thôi.
Một mẹo nhỏ cho các em gái khi chọn bạn trai, chọn chồng, chọn đối tác, nhất là mấy thằng Quảng Ngãi, Quảng Nôm nếu nghe chúng nó giới thiệu về bản thân bắt đầu bằng mẫu câu: “Tính tui thẻng lắm, có sôu là tui nói zậy à” thì nên tránh xa ra, không sớm thì muộn các em cũng chuốc hoạ vào thân.
Thẻng clmm chứ thẻng!
Tác giả: Nguyen Khanh (Anh Ba Sài Gòn)