Dưới ánh sáng mờ ảo của màn hình điện thoại, tôi lướt qua một đoạn video trên mạng xã hội, nơi một bé gái nhỏ nhảy múa trước ống kính. Những động tác ngây ngô, đôi tay vung vẩy, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sớm mai. Nhưng rồi, giai điệu bài hát vang lên – Devil Inside Me, với lời ca gợi cảm, đầy ám gợi, và dòng chữ hiện trên màn hình: “Vua chúa ngày xưa cũng chỉ đến thế.” Tôi dừng lại, lòng chợt nặng trĩu. Không phải vì điệu nhảy của cô bé, mà vì điều gì đó sâu hơn, một câu hỏi lặng lẽ vang lên trong tôi: Liệu trái tim non nớt ấy có thực sự hiểu mình đang làm gì, và những người lớn đứng sau ống kính, họ đang nghĩ gì?
Tôi không phải là người phán xét. Tôi chỉ là một người trẻ, yêu những khoảnh khắc hồn nhiên của trẻ thơ, và đau đáu với những điều có thể vô tình làm tổn thương chúng. Là một người học về tâm lý, tôi nhìn thấy trong những đoạn video ấy không chỉ là niềm vui, mà còn là một ranh giới mong manh – ranh giới giữa yêu thương và vô tình biến con trẻ thành một phần của thế giới người lớn, nơi sự chú ý, lượt xem, và những cái “thả tim” trở thành thước đo giá trị.
Hãy tưởng tượng một buổi chiều, cô bé ấy đứng trước bố, nhún nhảy theo giai điệu mà em không hiểu lời. Bố cười, giơ điện thoại lên quay, thêm nhạc, thêm dòng chữ bắt trend, rồi đăng lên mạng. Mọi người xem, thả tim, bình luận: “Cưng quá!” “Nhảy đỉnh ghê!” Cô bé thấy bố vui, thấy mọi người khen, và em tiếp tục nhảy, lần này có thể cố gắng hơn, để bố lại cười, để mọi người lại khen. Nhưng trong trái tim nhỏ bé ấy, điều gì đang được gieo mầm? Liệu em có đang học rằng, để được yêu, em phải làm điều gì đó – nhảy theo trend, làm theo người lớn, hay trở thành một phiên bản không phải chính mình?
Tôi từng ngồi với một người bạn, cũng là một người mẹ trẻ. Chị kể về con gái mình, một cô bé năm tuổi, thích nhảy múa khắp nhà. “Nó nhảy vì vui,” chị nói, mắt sáng lên. Nhưng rồi chị thở dài: “Có lần tôi quay video, đăng lên mạng, được nhiều người xem lắm. Rồi tôi thấy mình cứ muốn quay thêm, muốn con nhảy đẹp hơn. Nhưng một hôm, con bé hỏi: ‘Mẹ, con nhảy thế này mẹ có vui không?’ Tôi giật mình. Nó nhảy vì tôi, không phải vì nó nữa.” Câu chuyện của chị làm tôi nghĩ, giữa “con thích nhảy” và “con nhảy để được yêu” là một khoảng cách vô hình, mà nếu không cẩn thận, người lớn có thể vô tình đẩy con trẻ vượt qua.
Trẻ con, như những cánh diều bay trong gió, luôn tìm cách làm người lớn mỉm cười. Chúng nhạy cảm với ánh mắt, nụ cười, và cả những cái gật đầu của cha mẹ. Khi một cô bé thấy bố mẹ vỗ tay mỗi lần em nhảy theo trend, em sẽ nhảy tiếp, không phải vì niềm vui thuần khiết, mà vì em học được rằng: “Nếu mình làm thế này, mình sẽ được yêu.” Và rồi, trong tâm hồn non nớt ấy, một niềm tin có thể lặng lẽ hình thành: Giá trị của em nằm ở những lượt xem, những cái “thả tim”, ở việc làm người khác hài lòng. Nhưng trẻ thơ, đáng lẽ, nên được học điều khác – rằng em được yêu vô điều kiện, rằng em quý giá chỉ vì em là chính mình, không cần phải nhảy, phải diễn, hay phải trở thành bất kỳ ai.
Tôi không nói rằng trẻ em không được nhảy múa. Những điệu nhảy ngây ngô, những bước chân vụng về là kho báu của tuổi thơ. Nhưng khi điệu nhảy ấy được khoác lên giai điệu của người lớn, được thêm lời lẽ không thuộc về thế giới của trẻ, và được đưa lên mạng xã hội với những dòng chữ “bắt trend”, nó không còn là niềm vui tự nhiên nữa. Nó trở thành một màn trình diễn, nơi trẻ thơ vô tình bước vào sân khấu của người lớn, mà không biết rằng ánh đèn sân khấu ấy có thể làm mờ đi chính bản thân mình.
Hãy nghĩ về một khoảnh khắc, khi bạn quay video con mình nhảy, rồi đăng lên mạng. Bạn thấy vui, vì con đáng yêu, vì mọi người khen ngợi. Nhưng hãy dừng lại một chút, và tự hỏi: Ai chọn bài nhạc này? Ai viết dòng chữ “Vua chúa ngày xưa cũng chỉ đến thế”? Và quan trọng hơn, nếu video ấy không được nhiều lượt xem, bạn có thấy chút tiếc nuối không? Nếu có, hãy tự hỏi tiếp: Bạn đang làm điều này vì con, hay vì chính mình? Những câu hỏi này không phải để khiến bạn áy náy, mà để bạn nhìn rõ hơn ranh giới giữa yêu thương và vô tình biến con thành một phần của trò chơi số, nơi sự chú ý trở thành phần thưởng.

Tôi từng nghe một câu nói của một nhà thơ, rằng trẻ em không thuộc về chúng ta. Chúng đến với thế giới này qua ta, nhưng không vì ta mà đến. Chúng là những tâm hồn tự do, mang theo khát vọng sống và khám phá. Nhiệm vụ của người lớn không phải là định hình chúng theo ý mình, không phải là biến chúng thành phiên bản thu nhỏ của thế giới người lớn, mà là bảo vệ chúng, để chúng được lớn lên trong một không gian an toàn, nơi trái tim được tự do đập nhịp của riêng mình.
Hãy tưởng tượng, một ngày nào đó, cô bé ấy lớn lên, xem lại những video cũ. Em sẽ nghĩ gì? Liệu em sẽ mỉm cười vì những kỷ niệm hồn nhiên, hay sẽ tự hỏi: “Mình đã nhảy vì mình, hay vì mọi người?” Tôi mong rằng em sẽ cười, sẽ thấy tuổi thơ của mình là những ngày vô tư, không bị ràng buộc bởi ánh mắt của hàng nghìn người lạ trên mạng. Và để điều đó thành hiện thực, người lớn chúng ta cần tỉnh táo, cần yêu thương một cách sáng suốt.
Nếu con bạn thích nhảy, hãy để em nhảy – trong phòng khách, trong sân nhà, nơi chỉ có tiếng cười của gia đình. Nếu bạn muốn lưu giữ khoảnh khắc, hãy giữ nó trong album riêng, nơi ký ức được bảo vệ, không bị cuốn vào dòng chảy của mạng xã hội. Và nếu bạn muốn con biết rằng em được yêu, hãy nói với em điều đó, không phải qua những lượt “thả tim”, mà qua vòng tay, qua ánh mắt, qua những khoảnh khắc giản dị mà sâu sắc.
Trẻ thơ là món quà của cuộc đời, và nghị lực của chúng nằm ở sự hồn nhiên, ở khả năng tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé. Đừng để ánh đèn của thế giới số làm lu mờ ánh sáng ấy. Hãy để con được là con – một tâm hồn tự do, được yêu thương không vì bất kỳ điệu nhảy nào, mà chỉ vì con là chính con.
Bạn, trong những khoảnh khắc yêu thương con trẻ, đã từng dừng lại để nghĩ về điều con thực sự cần? Hãy lắng nghe trái tim mình, và để tình yêu dẫn lối, dịu dàng và tỉnh táo.