The Black Phone (Điện Thoại Đen) của đạo diễn của Scott Derrickson có xứng đáng để chúng ta dành thời gian tới rạp?
Trước tiên, ai thích Stranger Things hay IT thì sẽ hứng thú với bộ phim này, bởi nó được chuyển thể từ truyện ngắn The Black Phone của Joe Hill – con trai Stephen King – tác giả truyện kinh dị IT và cũng là idol của hai anh em nhà Duffer.
Review phim The Black Phone
Nhận xét chung, phim khá hợp để giải trí, vì hội tụ đủ các yếu tố: kinh dị, hài hước, một chút tâm lý, tình bạn và tình gia đình. Tất cả các khía cạnh trên đều được khai thác sương sương nhẹ nhàng.
Những khán giả ngán phim kinh dị ma quỷ khả năng cũng sẽ xem được phim này, vì yếu tố hù dọa và các hình ảnh ghê sợ được bố trí khá hợp lý, vừa phải.
Nửa đầu phim không những không sợ, mà còn hài hước. Điểm sáng lớn nhất hội tụ cả trên người cô bé Gwen Shaw, em gái của nhân vật chính, một bà đồng nhí theo gen di truyền.
Lối diễn tự tin và biểu cảm ngây ngô, hơi bố láo của bé diễn viên khiến những câu thoại xéo sắc được thốt ra một cách tự nhiên và hài hước.
Một điểm cộng lớn của Black Phone là phim không lạm dụng jump scare. Về jump scare, thì nó xuất hiện lần đầu tiên trên màn ảnh vào năm 1942, trong bộ phim Cat People.
Cú jump scare đầu tiên của nền điện ảnh không đến từ ý tưởng của đạo diễn, mà đến từ editor của phim là Mark Robson.
Sau từng ấy năm, jump scare gần như trở thành một đặc trưng, và là món ăn không thể thiếu của dòng phim kinh dị.
Nhưng cái gì ăn nhiều quá, thì cũng ngán. Vì jump scare là cách đơn giản và nhanh gọn nhất để hù dọa khán giả, thế nên nó trở thành một phương tiện lý tưởng để các nhà làm phim lười sáng tạo thêm thắt yếu tố đáng sợ vào bộ phim của mình.
Và thế là chúng ta có những tác phẩm như The Nun, hay Annabelle: Creation. Những bộ phim bất lực trong việc tạo bầu không khí kinh dị đến mức, bằng mọi cách, bằng mọi giá phải nhồi nhét jump scare vào tất cả phân cảnh.
Rất may là Black Phone không như vậy. Jump scare vẫn được sử dụng, nhưng tiết chế và được đặt ở đúng chỗ.
Điều này thể hiện Scott Derrickson có sự chỉn chu với tác phẩm của mình. Ông tôn trọng khán giả khi không cố gắng tra tấn họ bằng những thủ pháp cũ rích nghèo nàn.
Phục vụ cho việc khắc họa bối cảnh và background nhân vật, nên hồi một của phim có nhịp khá trì trệ. Nhưng có vẻ điều này nằm trong tầm kiểm soát của đạo diễn, vì sự nhàm chán được cứu vớt bằng những đoạn đối thoại hài hước của bé Gwen với người lớn.
Nhân vật Grabber của Ethan Hawke là một điều tiếc nuối, vì hoàn toàn có thể khai thác sâu hơn để biến ổng thành một hình tượng phản diện đa chiều. Page sẽ lên một bài riêng phân tích về những ưu điểm và thiếu sót của nhân vật này.
Nhưng tóm lại, thì Black Phone là một phim đáng để ra rạp nhé!
Theo: In The Mood For Film.
Trailer: The Black Phone
Top 10 phim ma Việt Nam hay và đáng xem nhất
Phim Ma, phim kinh dị là một trong những thể loại phim yêu thích của rất nhiều người, mặc dù...