Một hôm, Bao đại nhân gọi Công Tôn Sách vào phòng, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng. Sau khi đã ngó nghiêng xung quanh và đóng cửa thật chặt, Bao đại nhân ngồi xuống mà vẫn chưa thấy nói gì. Công Tôn Sách đành mở lời trước: “Chẳng hay đại ca gọi em vào có việc gì ạ? Xin cứ cho em biết, đừng ngại”.
Bí mật phủ Khai Phong
Bao đại nhân nhấp ngụm trà rồi ngập ngừng nói: “Chuyện cũng rất tế nhị, Qua suy đi tính lại, cả phủ Khai Phong chắc có mỗi Công Tôn tiên sinh giúp được Qua”. Công Tôn Sách đứng bật dậy vòng tay thi lễ: “Vậy xin đại ca cứ cho kẻ học trò này biết”.
Bao đại nhân lại nhấp ngụm trà rồi nói tiếp: “Qua định nhờ Công Tôn tiên sinh chạy ra Hiệu thuốc đầu phố mua cho Qua ít bao cao su ấy mà”. Công Tôn Sách trợn mắt: “Chuyện có thế thôi ạ?”. Bao đại nhân gật đầu: “That’s all”.
Công Tôn Sách phá lên cười: “Ôi dào, tưởng chuyện gì, đại ca làm em lo quá. Gì chứ bao cao su ở phủ ta thì đầy. Nếu đại ca không chê size nhỏ thì có thể lấy mấy hộp của em. Còn không để em sang chỗ thằng Triển Chiêu lấy cho đại ca ít Ngự bao của đích thân Hoàng thượng ban cho nó”.
Bao đại nhân vội xua tay: “Thôi khỏi, Qua là lãnh đạo nên cũng muốn giữ gìn hình ảnh, chuyện này không nên để nhiều người biết. Hơn nữa loại Qua muốn cũng hơi đặc biệt một chút”. Công Tôn Sách ngạc nhiên: “Ô, ra là thế, đại ca cần loại có mùi, loại có đầu 12 con giáp hay loại có nhạc bài Happy birthday ạ?”.
Bao đại nhân lại xua tay: “Ấy không, Qua vẫn chỉ thích dùng loại classic thôi. Nhưng phải là loại có dạ quang phát sáng được”. Công Tôn Sách ngẩn người: “Dạ, đại ca định giả làm đom đóm trêu đại tẩu ạ?”.
Bao đại nhân thở dài: “Đóm gì đâu, nương tử của Qua là người hay e thẹn, mỗi lần thị tẩm đều bắt Qua phải tắt hết đèn. Nên Qua đành phải chọn loại bao có dạ quang, để cho nương tử của Qua tiện định hướng ấy mà”.
Ít lâu sau, chuyện này lan rộng, cả phủ Khai Phong chuyển sang gọi Bao đại nhân là Bao Dạ Quang.
Nguồn: Đinh Tiến Dũng