Trời mưa như trút nước tôi phóng con Mẹc kính cong mới đổi đến đón em. Em nhẹ nhàng lách người ngồi vào ghế phụ, khẽ hôn lên má tôi.
Em yêu mưa
Những giọt nước mưa vương trên tóc em mát dịu ngọt ngào như nụ hôn em vừa trao. Chúng tôi lướt đi trong làn mưa xối xả của trời đêm trong tiếng nhạc du dương phát ra từ dàn loa Burmester trong xe.
Tay trái em nắm chặt lấy tay tôi, tay phải em ấn nút hạ kính thấp xuống để cho những hạt mưa hắt vào khuôn mặt xinh như thiên thần chưa một lần động dao kéo.
Em nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc: Em yêu những cơn mưa….
Hai năm sau, công việc kinh doanh khó khăn.
Trời mưa như trút nước, tôi phóng con Giấc Mơ thần thánh mới đổi đến đón em. Em hậm hực bảo tôi sao không gọi taxi. Tôi bảo gọi rồi nhưng không ai đến cả.
Em nặng nề leo lên xe chui vào cái áo mưa rộng thùng thình của tôi. Chúng tôi lướt đi từng xăng ti mét trong dòng người ken kín. Tôi lách trái, lách phải mềm mại như lụa, thỉnh thoảng quay lại hỏi xem em có ướt không.
Tiếng em thánh thót như những giọt mưa đầu mùa: Mưa lằm mưa lốn, em đéo thích trời mưa!
Hôm nay, trời lại đổ mưa to.
Tôi lặng lẽ thu mình cho khỏi ướt dưới mái hiên bên đường.
Lúi húi vén áo mưa, tôi lôi con điện thoại Bê phôn mua cách đây bốn năm có lẻ ra nghịch.
Lướt phây vô tình thấy tút mới vừa đăng của em.
Bức ảnh tay em nắm chặt tay bạn trai cạnh chiếc cần số mang logo chữ V của Vinh Phát kèm dòng chữ: “Em yêu những cơn mưa”
Tác giả: Nguyễn Hải Đường