Thắng hay bại đều là đàn bà, nhân tình không tham chiến nên đàn ông bước về phía ai chẳng có ý nghĩa gì.
Cuộc chiến giữa đàn bà và nhân tình của đàn ông
Trong tình yêu nếu có tranh giành thì kết thúc là tổn thương cho tất cả mà chẳng hiện hữu một sự vẻ vang nào cho kẻ mang tên ‘Người thắng cuộc’. Một cuộc chiến mà kết thúc chỉ là tổn thương và mất mát thì mang ý nghĩa gì? Chiến lợi phẩm là gì? Liệu cuộc chiến đấy có thật sự xứng đáng với những đấu tranh kia không?
Một cuộc chiến chỉ có ý nghĩa khi nhân danh một điều tốt đẹp hay bảo vệ những thứ đáng giá và phần thưởng xứng đáng cho người thắng cuộc là niềm tự hào bảo vệ được điều họ trân trọng. Vậy một cuộc chiến mà khi kết thúc, kẻ thắng lẫn người thua đều ngập tràn trong nước mắt với trái tim mang đầy vết thương; máu hay thịt cũng chẳng thể làm nên phần thưởng cho kẻ thắng, da thịt xây xát cũng chẳng bảo vệ được tình yêu thì những tranh đua kia còn ý nghĩa gì?
Một cuộc chiến vô nghĩa được khởi xướng bởi những người cho rằng bản thân ‘có điều gì đó’ nhưng sự thật ‘chẳng có gì’. Tiếc thay họ không hề nhận ra sự thật ấy hoặc không dám nhìn một cách thẳng thắn. Làm sao có thể thừa nhận thất bại của bản thân dễ dàng như ăn cơm, uống nước? Cứ thế, họ xây cho mình một lâu dài nguy nga rồi đặt vào đấy những điều tuyệt vời nhất từ suy nghĩ đến tận trái tim.
Đẹp – một lâu đài đồ sộ với kiến trúc vương giả cùng vườn hoa bốn mùa khoe sắc thắm bên hồ nước trong veo soi rõ bóng mây hững hờ trên nền trời xanh. Họ quên mất đang xây bằng cát và nó nằm trên bờ biển với từng lớp sóng đêm ngày rì rào không ngơi nghỉ. Có ai đủ nhẫn tâm để nói rằng đừng xem lâu đài ấy là tất cả, chỉ một con sóng khi triều lên thì mọi thứ chỉ còn là đổ nát hoang tàn. Sóng biển sẽ tràn qua vườn hoa, làm biến mất hồ nước và phá hủy toàn bộ khối kiến trúc đồ sộ… Còn gì đâu sau đợt sóng trào?
Chẳng còn gì ngoài hoang tàn trên bãi cát dài thì trái tim cũng nát tan không kém với biết bao tổn thương, nó trở nên rách nát với những cào xé, vết rạch đến tuôn trào máu đỏ. Từng dòng đỏ sẫm và nóng ấm cứ rỉ ra, chảy tuột và ‘tách’ chạm đất lạnh. Một, hai, ba,… ngày càng nhiều hơn; sẽ là ‘tách’ với khoảng cách dài một cách từ tốn nhưng sẽ là ‘tách, tách, tách’ với nhịp điệu vồn vã như thúc giục, xô đẩy những xúc cảm trào khỏi vật chứa chúng càng nhanh càng tốt.
Những tổn thương đã lớn đến mức trái tim không thể chứa, lồng ngực không thể che đậy và cơ thể là không đủ để ẩn náu; chúng muốn xé toạc trái tim, vỡ tung từng thớ thịt trên người để thoát ra ngoài để vồ lấy, để ngấu nghiến những kẻ xung quanh – tổn thương khiến người đang yêu thành một thứ quái vật đói khát và căm phẫn với hạnh phúc.
Chúng vồ lấy, dò xét rồi bất chợt xé toạc kẻ xấu số, cứ thế cắm phập những cái răng trắng nhởn vào miếng mồi. Xé, xé và xé, chúng điên cuồng ngấu nghiến cho thỏa cơn đói để sau cơn say máu thì không còn lựa chọn nào ngoài kiếp sống quái vật với hơi thở tanh nồng và ăn tươi nuốt sống hạnh phúc kẻ khác trong sự ganh ghét vô chừng của bản thân.
Tổn thương trong tình yêu khiến con người trở nên kinh khủng – một thứ quái vật ngu muội, chỉ biết tàn sát và trút giận mù quáng lên những kẻ quanh mình.
Càng lồng lộng trong cơn ghen thì đàn bà càng đẩy người đàn ông ra xa mà trong đầu tưởng đang giữ chặt họ. Thật đáng thương cho những suy nghĩ như thế!
Trong những lúc đàn bà điên cuồng trong cơn ghen, nhân tình chỉ bình thản ngồi nhìn những điều diễn ra như xem một bộ phim mang yếu tố hành động, thi thoảng lại nhấp một ngụm café cho thêm phần thú vị.
Nhân tình là kẻ ngoài cuộc, mọi việc có diễn biến gay cấn hay căng thẳng rồi cũng qua như kết thúc một bộ phim vì nàng có tranh cái gì với ai mà phải lo lắng? Của đàn bà thì còn đấy cho đàn bà, nhân tình vốn chẳng muốn mang lấy vướng bận nên không đánh cắp điều gì của ai.
Cứ hãy bình tĩnh, rồi mọi thứ sẽ qua! Đàn ông sẽ quay về, sẽ ôm đàn bà trong tay, lại nói những điều ngọt ngào, rót vào tai những lời hứa và cứ thế đàn bà lại có đàn ông trong tay.
Vội làm gì, vội làm chi? Vội vàng giam hãm con thú hoang còn chưa quên hương đồng cỏ bát ngát chẳng ích gì, rồi con thú hoang ấy cũng thoát ra về với đồng xanh. Cứ để nó sải bước dài tự do, khi mệt mỏi tự khắc sẽ về với chuồng trại tinh tươm mà thôi.
Khi nhân tình như cỏ non mơn mởn reo vui theo từng cơn gió trên cánh đồng trải đầy nắng vàng thì đàn bà như mụ già nhăn nheo chỉ mãi chì chiết và giam hãm con thú xinh đẹp.
Đàn bà yêu nên mù quáng, thua thiệt mà không biết, làm khổ mình mà không hay! Đừng khiến mình trở nên xấu xì vì nhăn nhó hay hạch hỏi bởi lẽ ‘gái xinh mới được quà’, thời gian dành cho ghen tuông đến mỏi mệt hay những đêm trắng với nước mắt thâu đêm nên dành cho chăm sóc nhan sắc thì hơn.
Đừng khiến bản thân vốn đã thua thiệt lại càng kém cỏi hơn. Lúc này, đàn bà nên dành thời gian chăm sóc bản thân, làm đẹp ngoại hình để nhắc đàn ông rằng đàn bà đã từng đẹp như thế và sẽ luôn đẹp được thế!
Trong cuộc chiến đầy thú vị thì một chút sơ suất, đàn bà sẽ không thể thắng cuộc dù nhân tình không làm gì ngoài việc thản nhiên nhìn đàn bà hành động, không mất ‘một mùi tên, một viên đạn’ mà vẫn cười nhạt với sự thất bại ấy.
Thắng hay bại đều là đàn bà, nhân tình không tham chiến nên đàn ông bước về phía ai chẳng có ý nghĩa gì.
Theo Carmen
Xem thêm
Benching là gì?
Benching được sử dụng như một thuật ngữ trong việc hẹn hò từ những năm 2000 với ý nghĩa “coi...
Read more