Tâm sự chuyện lấy chồng Tây sau đây của Facebooker Huyền Maasai sẽ cho chúng ta thấy rất nhiều điều thú vị.
Có lần, một em chưa chồng hỏi, chị ơi nếu được chọn thì chị sẽ chọn chồng Tây hay Việt? Tôi và một đứa nữa cũng lấy chồng Tây đồng thanh hô to không một giây do dự: dĩ nhiên là chọn chồng Việt rồi. Thấy em ngạc nhiên, tôi nói rõ hơn chuyện lấy Tây.
Thế này em nhé, nếu có hai người phẩm chất như nhau và chị yêu như nhau thì 100% chị sẽ chọn trai Việt chứ không chọn trai Tây. Chẳng qua anh Tây nhà chị là người đầu tiên làm chị có ý nghĩ muốn lấy làm chồng, chắc là hội tụ đủ các điều kiện cơ bản. Chị cũng không dám đợi xem có anh nào tốt hơn nữa không để lựa với chọn, mà gật như bổ củi khi được cầu hôn dù vừa yêu nhau có 2 năm.
Vừa chui ở bếp ra anh ta hỏi thẳng luôn em có muốn lấy anh không, không có gì lãng mạn. Lý do sâu xa là bố mẹ chị cổ kính không cho sống chung trước khi cưới. Anh ta rất mệt mỏi chuyện đưa đón chị, với ông bố lăm lăm đứng ở cổng dặn dò đừng về muộn hơn 10h tối! Lý do sâu xa thứ hai là bố mẹ anh ta thông báo sẽ sang Việt Nam thăm con, thế là ông con hỏi cưới luôn tiện chuyến bố mẹ sang thăm mang giấy tờ dịch dọt sang hộ, phang một nhát dao trúng hai con lợn, tiện lợi đủ đường. Thành ra bố mẹ chồng gặp chị lần đầu khi đến dự cưới, trước đó chỉ nói chuyện điện thoại một lần với bà mẹ, vâng vâng dạ dạ không nói gì nhiều.
Trước anh ta chị cũng không có nhiều lựa chọn. Chị còn vào hội bom nổ chậm, cha mẹ sợ hãi quá phải đi cắt tiền duyên. Người yêu đầu cưa rất lâu tận 7 năm nhưng chưa được 6 tháng đã bỏ nhau, mẹ chị sợ chị ế giục đi cắt tiền duyên ở Cô cùng khu tập thể. Tò mò và buồn chán không có việc gì làm, chị ừ luôn, dự lễ đội mâm, có rất nhiều người cùng khu tập thể tham dự.
Mỗi người cắt một thứ, rất đa dạng, hóa ra người cõi âm là vấn nạn chung. Cùng buổi lễ có hẳn một bạn cùng trường, cùng 22 tuổi! Nhục chưa, cả hai không xấu, không tới nỗi ngu ngơ, trai hỏi biết dạ thưa, mưa biết chạy vào nhà trú, cùng học Chuyên Ngoại Ngữ trường điểm của Hà Nội, cùng phải cắt lọ chai để khỏi ế huhu.
Sau đó, cha mẹ còn giới thiệu cho mấy anh nữa, thỉnh thoảng lại lấy một anh cao tuổi công việc kinh tế ổn định, từ Nga về kiếm vợ ngồi lù lù trong phòng khách… Năm cuối đại học chị tự túc được một người yêu nữa, nhưng có vẻ tiền duyên vẫn thắm thiết, nên cha chị rất không tán thành mối này. Lúc chị học master bằng tiếng Pháp, chị họ chị cũng dân tiếng Pháp bảo: không sao, nếu học cao quá không ai lấy, thì lấy Tây!
Thiêng thế, đúng là không anh Việt nào chịu rước nên chỉ có anh Tây xế nổ moto phân khối lớn hàng ngày đến đưa đón khi chị tan buổi, làm các bạn học dòm ngó. Anh Tây tuổi xung, giở sách nào ra cũng là Rắn xung Hổ, nhưng tiền duyên chắc mệt mỏi với chị nên lặn đâu mất, tiệt không thấy ai cấm cản. Cha mẹ cười nở nang với hàng xóm vì anh Tây nói tiếng Việt tanh tách. Anh trai còn đi chơi cùng từ ngày chưa công bố yêu và nói lót trước với các cụ. Tới khi cưới các thầy cũng xùy, Tây không tính, tuổi xung thoải mái. May quá, cưới trót lọt 20 năm rồi vẫn chưa thấy xung mấy.
Chị có một giấc mơ xấu lặp đi lặp lại đã vài lần, cảm giác bấp bênh khắc khoải ám ảnh, dù không tới nỗi ác mộng. Người yêu cũ lững lờ theo đuổi, buồn không ra buồn, vui chẳng ra vui. Tới khi tỉnh dậy luôn là một cảm giác nhẹ nhõm hạnh phúc vô bờ: mình đã có chồng, không ế! Vì giấc mơ ấy, chị biết chắc không mong quay trở lại tuổi trẻ để chọn qua sàng lại.
Kiếp này đường chống lầy thông thoáng rồi. Không biết thế nào là đủ còn đòi làm lại kiểu gì cũng sứt đầu mẻ tai. Không biết mình ở đâu ra sức gáy o o mình hồi trẻ xinh đẹp vạn người theo đuổi, chồng lấy được mình là phúc lớn, mình rón tay chọn là cả nhà người ta mừng như trúng xổ sổ như các chị nổ thì…, à mà thôi.
Vì sao nếu được chọn thì lấy chồng Việt ư? Đơn giản lắm, không có gì tốt đẹp chồng Tây làm được mà chồng Việt không làm được, thậm chí hơn nhiều, chỉ cần nhìn bạn bè là thấy. Từ chiều chuộng, tôn trọng, bình đẳng, rửa bát thay bỉm cho con, đi chu du bốn phương, định cư nước ngoài, có con xinh, vv và vv.
Nhưng có một điều chồng Việt nghiễm nhiên có mà chồng Tây không bao giờ có, đó là cùng văn hóa và tiếng nói. Có những chuyện không cần dài dòng giải thích hoặc hiểu lầm cãi lộn vì khác văn hóa. Có những lời không cần nhọc công nghĩ cả giờ cũng không tìm ra bằng ngoại ngữ.
Lấy nhau vì hợp nhau, vì duyên, chứ không bao giờ là vì chọn Tây hay Việt. Người tính không bằng trời tính. Trời tính xong rồi, cặp đôi hoàn hảo tuyệt vời mà sống với nhau không cố gắng, tôn trọng, gìn giữ, thì Tây hay Việt cũng chia đường, rẽ ngã.
Mai là tròn 20 năm ngày cưới. Ngày chính thức nhận được đăng ký kết hôn hợp pháp sau đó vài tháng nhưng chúng tôi không nhớ ngày nào. Kỷ niệm sâu sắc nhất chỉ là một chị rất không xinh, rất béo, mặt nặng hơn chì lầm lỳ gọi vào phòng, bảo ký vào đây, thế là xong.
Hai vợ chồng nín thở ký rồi nhẹ chân đi ra, chỉ sợ chị đổi ý kiếm vài lý do mắng xơi xơi hoặc lạnh lẽo bảo anh chị không đủ điều kiện kết hôn, làm lại ngay mấy giấy này, thì nhục.
Dù chị không đe dọa gì nhưng chẳng hiểu sao cứ nghĩ oan cho chị như vậy, chắc là vì trông nặng như chì, hoặc vì 6 tháng lo giấy tờ dịch dọt nhiều tầng hành chính chết mệt, chỉ sợ phải làm lại.
Sau khi cưới 10 năm Việt Nam đổi luật, cho phép lấy quốc tịch thứ hai mà không phải bỏ quốc tịch Việt nam, nên tôi đã lấy thêm quốc tịch quê chồng. Tuy vậy cả chồng lẫn tôi và tất cả mọi người không bao giờ cho tôi là người Bỉ, mà đơn thuần là quốc tịch Bỉ, thuận tiện đi lại, hành chính, vậy thôi.
Có một lần thấy khó giải thích tên Huyền phát âm đúng thế nào tôi bảo một chị Tây cứ gọi em là Hannah cũng được. Ông chồng nghe thấy gừ lên, gì đấy, vớ va vớ vẩn, Huyền chứ Hannah là ai, hâm à mà lấy tên khác.
Lấy họ chồng thì còn lâu với tôi. Quan điểm cá nhân của tôi là đổi họ theo họ chồng chỉ có ưu điểm là bạn bè tự biết khi mình đổi chồng hai chồng ba, đỡ phải thông báo.
Tôi rất dễ tính và thấy tên gì chả được, miễn dễ phát âm nhưng ông chồng rất nghiêm khắc và truyền thống khi dính tới bản ngã: mình là mình và tự hào là chính mình chứ không cố khoác lên một cái danh hay nhân diện nào khác. Mình không cao sang đẹp đẽ thành công, hay hèn kém hơn, vì có hay không có chồng Tây. Mình chỉ tự kém đi nếu thích bám vào những cái danh, cái tốt đẹp ngoại thân để tự hào.
Thế nên điều duy nhất muốn khoe sau 20 năm làm vợ Tây, đó là chúng tôi đã sống nhường nhịn tôn trọng cả bản ngã Việt và Tây, chọn lối sống phù hợp cả hai, tôn trọng nhau và không so sánh nhà mình với nhà người.
Luôn bỏ dép đi chân đất trong nhà cho sạch và ăn uống thì chia đồ chọc đũa để nếm món người khác như người Việt.
Luôn san sẻ trách nhiệm và nghĩa vụ như Tây chứ không có chuyện đàn bà là phái yếu được chiều, nam trả tiền, xách đồ cùng tỉ thứ.
Dù sự san sẻ này khiến chồng tôi phải làu bàu vì vợ có thú vui đi hung tàn ẩu đả làm xước xe. Cái lợi là chưa bao giờ giận nhau ngủ riêng vì đứa nào cũng cương quyết đây là giường của tao tao ngủ, mày thích bỏ quyền lợi kệ mày.
Một góc nhìn khác về chủ đề này cũng rất thú vị, mời các bạn cùng đọc bài viết: Yêu trai Tây như thế nào? Có nên yêu trai Tây không?