“Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy, nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ.”
“Anh muốn ly hôn”
Tối hôm đó trở về nhà khi thấy vợ đang chuẩn bị bữa tối, tôi nắm lấy tay vợ và nói: “Anh có chuyện muốn bàn với em”. Cô ấy ngồi xuống, yên lặng. Một lần nữa tôi nhìn thấy sự tổn thương trong đôi mắt cô ấy. Đột nhiên tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào. Nhưng tôi vẫn phải cho cô ấy biết tôi đang nghĩ gì.
“Anh muốn ly hôn” – Tôi nói một cách bình tĩnh.
Cô ấy dường như không ngạc nhiên với lời nói của tôi, thay vào đó, cô ấy nhẹ nhàng hỏi tôi: “Tại sao?”.
Tôi tránh câu hỏi của cô ấy. Vợ tôi tức giận ném đôi đũa và hét vào mặt tôi: “Anh không phải đàn ông!”
Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy nằm trong phòng khóc. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng, cô ấy đã để Jane đánh cắp trái tim của tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!
Với cảm giác tội lỗi sâu sắc, tôi đã soạn thảo đơn ly hôn và nói chi tiết cô ấy có thể sở hữu nhà, xe hơi và 30% cổ phần trong công ty của tôi. Vợ tôi đọc xong liền xé tờ đơn thành từng mảnh. Người phụ nữ đã trải qua mười năm cuộc đời với tôi đã trở thành một người xa lạ. Tôi cảm thấy tiếc cho thời gian, sức lực, tình cảm của cô ấy nhưng tôi không thể rút lại những gì mình đã nói vì tôi đã yêu Jane rất nhiều. Cuối cùng, cô ấy khóc lớn trước mặt tôi, đó là những gì tôi đã mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy thực sự là một giải thoát, là cách để giải tỏa mọi nỗi đau. Ý định ly hôn đã ám ảnh tôi trong suốt thời gian qua dường như giờ đã rõ ràng hơn rồi.
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy cắm cúi viết gì đó trên bàn. Tôi bỏ ăn tối, đi thẳng vào phòng ngủ. 2 tiếng sau tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết nhưng tôi đã quá mệt mỏi để bận tâm đến việc cô ấy đang viết những gì.
Tôi vẫn nhớ như in buổi sáng đó, cô ấy trình bày điều kiện ly hôn. Cô ấy không muốn bất cứ điều gì từ tôi nhưng muốn tôi làm theo yêu cầu của cô ấy trong một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy muốn cả hai chúng tôi cố gắng sống một cuộc sống bình thường nhất có thể vì con trai chúng tôi chuẩn bị bước vào kỳ thi quan trọng. Cô ấy không muốn vì cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của con.
Tôi chấp nhận yêu cầu này nhưng cô ấy bắt đầu đòi hỏi quá đáng hơn. Cô ấy muốn tôi nhớ lại cách tôi đã đưa cô ấy vào phòng tân hôn trong ngày cưới và trong vòng một tháng, mỗi sáng thức dậy, tôi phải bế cô ấy ra khỏi phòng ngủ. Tôi nghĩ cô ấy bị điên nhưng chỉ để giúp cho những tháng ngày cuối cùng chịu đựng nhau, tôi đành chấp nhận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.
Jane, cô bồ quyến rũ của tôi cười khinh bỉ: “Kể cả cô ta có đưa ra bất kỳ thủ đoạn nào, cô ta vẫn phải đối mặt với việc ly hôn!”.
Một tháng trước ly hôn…
Ngày đầu tiên, khi tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi đều tỏ ra vụng về. Con trai tôi nhìn bố mẹ hào hứng: “Ôi, bố đang bế mẹ kìa!”. Vợ tôi nhắm mắt và nói nhẹ nhàng “Đừng nói với con trai là chúng ta sẽ ly hôn.” Tôi gật đầu, cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ.
Ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã thoải mái hơn nhiều. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm trên áo của cô ấy. Tôi nhận ra mình đã không nhìn vợ âu yếm một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa, những nếp nhăn trên khuôn mặt cô ấy, những sợi tóc điểm bạc. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã ảnh hưởng đến cô ấy. Bất giác tôi tự hỏi, bao lâu nay mình đã làm được gì cho vợ.
Vào ngày thứ tư, khi tôi bế cô ấy lên, cảm giác thân mật bỗng chốc trở lại. Đây là người phụ nữ đã gửi gắm cuộc đời mình cho tôi. Ngày thứ năm, thứ sáu, tôi nhận ra cảm giác đó tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về điều này.
Một buổi sáng, tôi thấy vợ mình loay hoay trước gương rất lâu. Cô ấy thử đi thử lại nhiều bộ váy nhưng không chọn được bộ nào phù hợp, tất cả quần áo đều quá rộng so với cô ấy. Tôi chợt nhận ra cô ấy đã gầy đi rất nhiều, đó là lý do càng ngày tôi càng bế cô ấy dễ dàng hơn. Vợ tôi đã chôn quá nhiều nỗi đau và cay đắng trong lòng. Một cách vô thức, tôi đưa tay ôm lấy cô ấy.
Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói: “Bố ơi, đến giờ bế mẹ ra rồi”. Đối với thằng bé, việc thấy bố bế mẹ đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này. Sau đó, tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi.
Tôi xót xa khi thấy vợ nhẹ hơn nhiều. Vào ngày cuối cùng, khi tôi ôm cô ấy trong tay, tôi không thể cất được bước chân mình. Tôi ôm vợ thật chặt: “Anh đã quá vô tâm, anh không nhận ra cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật”.
Tôi lái xe đến văn phòng gặp Jane. Vừa thấy cô ấy, tôi nói: “Xin lỗi em, anh không muốn ly hôn nữa. Cuộc sống hôn nhân của anh đã quá tẻ nhạt vì anh không coi trọng những chi tiết nhỏ chứ không phải anh và cô ấy không còn yêu nhau”.
Mặc cho sự giận dữ của Jane, tôi chạy xuống xe, tấp vào một tiệm hoa bên đường. Tôi đặt cho vợ một bó hoa tươi kèm tấm thiệp: “Anh sẽ bế em ra khỏi phòng mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta”.
Tối hôm đó trở về nhà với bó hoa trên tay, tôi chạy lên phòng ngủ tìm vợ. Tôi không thể tin những gì mình nhìn thấy. Vợ tôi nằm bất động trên giường. Cô ấy đã ra đi mãi mãi.
Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh ung thư trong nhiều tháng nay nhưng tôi không hề nhận ra điều đó vì quá mải mê với nhân tình. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết, cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng tiêu cực của con trai trong trường hợp chúng tôi ly hôn. Ít nhất, trong mắt con trai chúng tôi, tôi là một người chồng rất mực yêu thương vợ con.
Giờ đây, tôi không còn cơ hội để bù đắp cho vợ nữa, không còn cơ hội để chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy.
Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của chúng tôi mà tôi đã từng nghĩ là nhàm chán và không hề quan trọng giờ đây chính là những thứ tạo nên một mối quan hệ: Không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản cá nhân hay tiền trong ngân hàng. Những thứ này có lẽ sẽ tạo nên một điều kiện thuận lợi cho sự hành phúc, nhưng bản thân chúng không thể mang lại hạnh phúc.
Hãy dành thời gian cho người bạn đời của mình và làm những điều nhỏ nhặt cho nhau để xây dựng hạnh phúc. Đừng để mất đi rồi mới thấy hối tiếc, đừng để mọi thứ vượt khỏi tầm tay mới nhận ra ta cần họ đến thế nào.
“Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy, nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ.”
Tác giả: Robert Tew
Thùy Linh chuyển ngữ
Xem thêm:
Benching là gì?
Benching được sử dụng như một thuật ngữ trong việc hẹn hò từ những năm 2000 với ý nghĩa “coi...
Read more