Nhiều khi mình nghĩ, sẽ thật may mắn nếu mình hiểu được điều đơn giản này khi còn tung hoành trong những năm tháng thanh xuân. Cái tuổi ấy, tâm lực , thân lực , trí lực đều còn tráng kiện, là thời điểm thích hợp nhất để va chạm với nghịch cảnh để sửa mình, để phát triển tựa như hạt cát thành ngọc trai.
Tuổi trẻ phải có nghịnh cảnh, về già mới được bình yên
Cuộc sống như con thuyền trên biển, sẽ có lúc sóng to, lúc bão giông và lúc biển lặng. Không định nghĩa thứ gì là đau khổ hay hạnh phúc bởi nó đơn giản là định luật tất yếu của cuộc đời, chỉ là tâm thế và thời điểm ta đón nhận nó mà thôi.
Sẽ thực tréo ngoe nếu tuổi trẻ bình yên mà về già lại đón nghịch cảnh bởi con người ấy sẽ không đủ sức và vũ khí để chống trọi tựa như người đang ở vùng khí hậu ôn đới khi trẻ đột ngột bị đẩy về nơi bắc cực giá băng khi đã già, cơ thể người ấy chưa được rèn luyện để thích nghi với khí hậu khắc nghiệt đó và ở cái tuổi ấy sự thích ứng cũng lại là một thách thức. Đau khổ từ đó mà khởi sinh.
Nhưng mọi chuyện to như bánh xe rồi cũng sẽ thành nhỏ như con kiến nếu thời thanh xuân, lúc con người khoẻ mạnh nhất về mọi mặt đối diện nhiều khó khăn để thích nghi, để cố gắng trở mình vươn lên, để trưởng thành , thì với người ấy mọi sóng gió về sau chỉ tựa trò chơi, chỉ là đôi khi có nhiều màn hơi khó tẹo. Đó sẽ là người tự do.
Mình là một người thuộc thế hệ thiếu nghịch cảnh để tôi luyện, mọi sự đều thuận lợi, thời của bố mẹ mình đã quá khổ nên không ai muốn con mình chịu khổ chi nữa, nên xu hướng là bọc nhung bọc lụa, hạn chế tiếp xúc với những gì khó khăn, việc nhà không phải làm chỉ cần học, tiền bạc không phải lo chỉ cần học, mình học hành suôn sẻ,ra đời khởi nghiệp kinh doanh cũng đơn giản và được nhiều hỗ trợ. Nhìn một góc độ, đó là một điều may mắn, tuy nhiên nếu nhìn sâu sa hơn thì mình hoàn toàn không vấp váp cọ sát với cuộc đời gai góc ngoài kia. Và trong sâu sa mình cảm thấy mất tự do . Vì sao ?
Bởi khi mọi thứ quá suôn sẻ, thì cái gì mình cũng sợ, dù những thứ ấy không biết khi nào và có xảy đến hay không?
Mình sợ đói, sợ lạnh, sợ mọi sự khó chịu thiếu tiện nghi.
Mình sợ đau đớn cơ thể.
Mình sợ thiếu thốn vì chưa từng biết sẽ phải xoay trở sao khi khó khăn vì đâu có trang bị đủ kĩ năng sinh tồn.
Mình sợ va chạm với những gì quá mới quá khó quá phức tạp.
Và nhiều thứ sợ khác nữa.
Mà khi càng nhiều nỗi sợ, con người ta càng mất đi sự tự do tự tạo trong đời. Những nỗi sợ vô hình làm người ta giảm đi sự hạnh phúc mà không nhận ra. Cả một thời thanh xuân êm ấm trong sương khói mình chẳng thể nhận ra điều đó. Đi qua khỏi đoạn đường mình mới chiêm nghiệm ra điểm khoá của bản thân là gì, cái thứ ảnh hưởng đến mọi suy nghĩ, quyết định trong đời. Nhưng khi con người ta vác càng nhiều năm tháng, sức ì càng cao, sự thay đổi càng vật vã, càng mâu thuẫn. Và mình vẫn mỗi ngày đấu tranh mệt mỏi.
Nên nếu bạn đang còn trẻ thì đừng như mình, hãy chọn việc khó mà thử, tìm nơi khó khăn mà đến trải nghiệm chút đói lạnh thiếu thốn, tranh thủ bơi ra khỏi vùng an toàn của mình khi có thể vì bạn đang dồi dào sức khoẻ, sức bền và ý chí. Rồi bạn sẽ tự do thực sự mà trải nghiệm cuộc sống muôn màu trong khoảng thời gian hữu hạn trên thế gian.
Đừng để ý chí nhàn rỗi khi nó còn đang khoẻ, rồi sau này lại bắt nó vận động khi nó đã mệt nhoài. Hãy nhìn mọi khó khăn đến với bạn lúc này là báu vật. Đừng cầu ước an yên khi còn thanh xuân.
Chúc bạn có tuổi thanh xuân rực rỡ nhiều màu sắc và cả cuộc đời còn lại tự tại. Sướng khổ do tâm, mà tâm rèn từ nghịch cảnh.
Bài liên quan
Đàn ông tuổi 30, thanh xuân đã kết thúc?
Đàn ông tuổi 30 - Có gia đình, có con, rồi hàng ngày bạn cũng sẽ trở thành những vị phụ huynh tan sở lái xe tới đón con ở trước cổng trường... Lúc ấy...
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma, một bài viết ngắn đầy ý nghĩa của tác giả Vũ Trung Hiệp, Menback xin được chia sẻ, giới thiệu tới quý độc giả. Daniele De Rossi...
Review phim Man On Fire: “Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu”
"Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu" - Vệ sỹ John Creasy nói với cô bé Pita Ramos. Ngay ngày đầu tiên. Đây là một cảnh rất ấn tượng...
Review phim Định mệnh (The Poanist 2002): có những số phận được quyết định bởi sự tình cờ ngoài mọi toan tính
Bài viết review nội dung bộ phim The Pianist (2002). Phim được giải Oscar về đạo diễn xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất. Nói thật mình thấy có đến 3/4 đoạn đầu...
—
TẠP CHÍ MENBACK
Theo: Mai Anh
Ảnh: Pinterest