The Truman Show là phim đứng ở vị trí thứ 2 trong top các bộ phim yêu thích nhất của tôi!
Có lúc nào bạn tự hỏi: Liệu rằng cuộc sống của mỗi chúng ta đều đang bị một thế lực viễn tưởng nào đó ngoài kia quan sát và kiểm soát từng giây từng phút?
Ai mà biết được câu trả lời sẽ như thế nào, nhưng tôi nghĩ rằng biết đâu đấy, có thể nó là hiện thực thì sao? Vì vũ trụ này vốn dĩ ẩn chứa trong nó hằng hà xa số những bí ẩn chưa có lời giải đáp mà…
The Truman Show kể về người đàn ông 30 tuổi bị biến thành nhân vật chính trong chương trình thực tế về cuộc đời anh mà anh không hề hay biết. Không chỉ là một tưởng tượng hoang đường, bộ phim đang trở thành sự thật trong thời hiện đại.
Đã có nhiều bộ phim khai thác về đề tài này, nếu như trong Terminator và The Matrix là cuộc chiến giành quyền kiểm soát giữa nhân loại và máy móc, thì trong The Truman Show của đạo diễn Peter Weird, không có máy móc cũng như không có thế lực siêu nhiên nào đối đầu nhân loại hết. Thay vào đó, thứ mà nhân vật chính Truman Burbank của chúng ta phải vượt qua lại chính là con người!
Điều làm tôi cảm thấy thích thú nhất ở bộ phim này là cách thể hiện ý tưởng vô cùng hay và độc đáo. Nó như châm biếm bản chất của truyền thông và những người nổi tiếng – những người luôn luôn là cái rốn của vũ trụ.
Anh chàng Truman tốt bụng của chúng ta đang ở trong một cái lồng giam hãm sự tự do, và hành trình vượt muôn trùng khơi của Truman để tìn sự tự do cũng giống như hành trình vượt qua bản ngã của bản thân vậy.
Phim như xoáy sâu vào mặt tối trong tâm trí của con người, khi mà hàng triệu cặp mắt có thể dán mắt vào màn hình TV để xem một con người đang bị vây hãm bởi chính sự giả tạo của những người mà anh ta coi là gia đình, bè bạn.
Có lẽ, họ không hề biết, hoặc biết nhưng cố tình làm ngơ rằng Truman thực chất cũng chỉ là một nạn nhân của sự giả dối.
May mắn thay, anh là một cá thể đặc biệt, trong 1/1.000.000 người thì may ra mới có một người dám bất chấp đánh đổi tất cả để tìm kiến sự tự do.
Xem xong phim, tôi tự hỏi liệu mình có đủ can đảm bước ra khỏi vùng an toàn đã an bài sẵn để tạo nên điều khác biệt?…
Có quá nhiều cảm xúc trong một bộ phim, xuyên suốt gần 2 tiếng đồng hồ người xem sẽ không thể rời mắt khỏi màn hình để theo dõi Truman một cách đầy chăm chú, như cái cách mà những nhân vật quần chúng trong phim đang theo dõi anh ý vậy.
Phải chăng đây có lẽ cũng là một ẩn ý của Peter Weird? Khi ông đã khiến chúng ta phải thừa nhận rằng bản thân đã bị dẫn dắt bởi các sản phẩm chương trình trên truyền thông…
Phải thừa nhận rằng Peter Weird là một người kể chuyện đại tài, một bộ phim mà càng xem lại nhiều lần ta lại càng học được nhiều điều mới, nhiều triết lý mới!
Sau Eternal Sunshine Of The Spotless Mind thì Jim Carrey lại một lần nữa thuyết phục được tôi thông qua hình tượng nhân vật Truman Burbank!!! Phim đứng ở vị trí thứ 2 trong top các phim yêu thích nhất của tôi!
“In case I don’t see ya, good afternoon, good evening and good night!”
- [Review phim] Don’t Look Up – Siêu phẩm không dành cho đám đông
- [Review phim] Emily in Paris 2 – Đẹp nhưng nhạt?
- [Review phim] “The Great Gatsby” – Ám ảnh còn đọng lại mãi mãi