Tâm tham nó không chừa một ai, nên khoan hả hê khi thấy người khác bị trừng phạt về việc họ đã tham lam. Cả bản thân chúng ta cũng có hạt giống tham đó, tham từ thô đến vi tế; tâm tham nó tinh vi lắm, nó sẽ đánh lừa chúng ta rằng bản thân mình đang rất thánh thiện và trong sáng.
Tâm tham
Một con thú đang đói, để mồi ngon trước mặt thì nó phải đớp thôi vì đó là bản năng của con thú. Một con người đang đói, để mồi ngon trước mặt thì nó sẽ ‘suy nghĩ’ xem mồi này ăn được không, đó là lý trí hay ý thức của con người. Còn đớp luôn mà không nghĩ thì chúng ta chỉ đang sống bằng bản năng của phần con thôi, chứ không xài gì đến cái lý tính của phần người.
Trớ trêu, phần bản năng không cần tập luyện gì thì nó cũng rất mạnh, nó luôn trực chờ để dắt mũi chúng ta đi thật xa. Còn phần lý trí thì chúng ta lại phải nuôi dưỡng nó như đánh răng rửa mặt mỗi sáng vậy, quên đánh một hôm thì mồm chúng ta sẽ thối vô cùng.
Ý thức cũng thế, 1 giây lơ là thì giống như chúng ta quên đánh răng vậy. Việc tu 10 năm, dại 1 giờ là việc vẫn thường xuyên xảy ra.
Nên ra đời, chúng ta tiếp xúc hay làm ăn với ai thì phải luôn tự nhắc mình, ‘cái tâm con người dao động lắm’. Có lúc tâm nó không tham vì lý trí lúc đó mạnh; nhưng khi ‘phần người’ nó yếu đi rồi thì cái tâm tham nó lại trỗi lên cực mạnh. Tốt nhất là đừng tạo cơ hội cho người ta tham.
Niềm tin giữa người với người cơ bản là rất thấp, cũng do cái tham này ra, chứ không thì làm ăn giao dịch cần hợp đồng ký tên đóng dấu làm gì. Chưa kể, mỗi tối chúng ta còn chốt đầy khóa cửa vì cơ bản niềm tin xã hội còn thấp lắm.
Tâm tham nó không chừa một ai, nên khoan hả hê khi thấy người khác bị trừng phạt về việc họ đã tham lam. Cả bản thân chúng ta cũng có hạt giống tham đó, tham từ thô đến vi tế; tâm tham nó tinh vi lắm, nó sẽ đánh lừa chúng ta rằng bản thân mình đang rất thánh thiện và trong sáng.
Khi nào chúng ta còn tham ăn, tham chơi, tham chịch thì sẽ còn tham tiền lắm. Có tiền thì mới ăn chơi sướng được; sướng lâu ngày mà khổ tý thì lòng tham trong phần con nó sẽ chiếm hết tâm trí. Đấy là những cái tham Thô hay gọi là tham Vật chất. Qua được cái tham đấy thì lại đến cái tham Sắc (đẹp), né sao được.
Cao hơn là tham Danh (danh tiếng), tham được công nhận, tham được tôn trọng, tham được người ta biết mình là ai. Vì tham danh nên ai sỉ nhục mình, không tôn trọng mình thì chúng ta sẽ thấy được tâm sân hận bên trong ta sẽ bùng cháy cỡ nào. Chúng ta cứ tập quan sát tâm mình khi xúc chạm việc đời, coi nó có an yên, tĩnh lặng thực sự hay không?
Hiểu được đến đây thôi, thì chúng ta sẽ không vội đánh giá hay phán xét người khác khi họ tham lam. Vì có thể, nếu chúng ta đứng trong tình huống của chính người đấy thì tâm ta khả năng còn tham dữ dội hơn nữa. Nên mỗi người đừng có chủ quan với chính tâm mình. Tất nhiên, tham thì phải trả, đó là nhân-quả, không ai thoát được!
Theo: Nghệ
Xem thêm
–
TẠP CHÍ MENBACK