“Ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây…”
Hôm nào kéo phây cũng nghe trúng bài này, câu này giác ngộ đấy nhưng chúng ta phải hiểu cho đúng, vì nó có 2 cách hiểu. Một là cái gì rồi cũng tàn phai, nên hãy trọn vẹn ngay bây giờ. Hai là cái gì cũng lụi tàn thì yêu đương mặn nồng chi nữa.
Tôi có hỏi thử vài bạn thì thấy hiểu theo nghĩa thứ 2 nhiều hơn. Nguy hiểm thật, nếu anh em chấp vào nghĩa thứ 2 thì sẽ sống hời hợt ngay, không thiết tha cố gắng gì nữa, bệnh này gọi là bệnh chấp ‘không’.
Lâu lâu tôi nghe anh em nào nói, cuộc đời này hư ảo, chúng ta chỉ là những lập trình, v.v.. làm tôi rén lắm. Hư ảo thì thử nhịn ăn 3 ngày xem coi có ảo không, hay là chết đói thật.
Thời Đức Phật, khi giảng xong, cuộc đời này rồi ai cũng phải chết, nhiều đồ đệ hiểu sai, nghĩ thân này giả tạm, nên lấy dao rọc bụng tự tử ngay tại chỗ.
Cái đó chính là bệnh chấp ‘không’, nó còn nguy hiểm gấp trăm lần hơn chấp ‘có’. Chấp ‘có’ là tin rằng mọi thứ sẽ luôn tồn tại mãi mãi, anh ấy sẽ yêu em mãi mãi, em sẽ trẻ đẹp mãi mãi… Đấy là si mê đấy anh em ạ.
Nhớ lại thời sinh viên, tôi với mấy thằng bạn cũng lần lượt có người yêu. Thế cả đám ngồi bàn về valentine năm nay tặng gì, thì có vài ông rất phản bác chuyện tặng hoa, nói tặng hoa tốn kém, chưng hoa được mấy hôm là tàn, thà lấy tiền dẫn nhau đi ăn, xem phim còn hay hơn!
Thời đó tôi còn lú nên nghe cũng logic, tặng cái gì xài được lâu thì ý nghĩa hơn. Nên có lần tôi tặng luôn bình hoa giả, để em yêu chưng suốt đời, thời đấy hồn nhiên thật.
Sự thật, không chỉ hoa mới tàn, mà cả chúng ta cũng không biết khi nào tàn lụi luôn. Bất kỳ mọi thứ trên đời và cả vũ trụ này đều tuân theo một chu kỳ, thành-trụ-hoại-không (hoặc sinh-trụ-hoại-diệt).
Có sinh thì phải có diệt, sự sinh-diệt diễn ra không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, giang hồ hay gọi là ‘vô thường’. Nó cứ liên tục, sinh rồi diệt… diệt rồi lại sinh.
Tất cả mọi thứ đều vô thường, “ngọt ngào mấy cũng tan thành mây” chính là nghĩa đấy. Nếu anh em đã hiểu rõ được chu kỳ trên rồi, thì anh em sẽ sống trọn vẹn hay sẽ sống hời hợt? Có vợ, sinh con, lập nghiệp, lên voi xuống chó, ngụp lặn trong sóng gió game đời rồi cũng tay trắng ra đi? Liệu có đáng?
Sự thật, là rất đáng anh em ạ. Vì anh em đến game đời này chỉ để trải nghiệm từng giai đoạn của cái chu kỳ vô thường đó thôi. Nó diễn ra trên chính bản thân anh em, sinh ra, trưởng thành, bệnh tật rồi… ò í e. Ai cũng phải đi qua, không ai thoát được.
Nhưng điều thú vị nhất trong cuộc đời này, chính là anh em không bao giờ biết khi nào đến lượt mình ò í e. Có thể trong 1 giờ nữa, ngày mai, hoặc 5 năm nữa… hoặc đến tận 80 tuổi anh em rụng sạch răng mà vẫn chưa chịu ò í e.
Con mắt tuệ của anh em khi đã sáng tỏ và chấp nhận chu kỳ này, thì anh em sẽ bắt đầu biết nên sống ngay bây giờ như thế nào. Anh em chỉ tích góp được những khoảnh khắc, những câu chuyện, những trải nghiệm… còn lại tất cả những thứ tích lũy khác, như tiền bạc, nhà cửa, bitcoin, người tình, tri kỷ v.v.. đều phải để lại cả. Anh em chẳng thể mang theo.
Anh em có tặng cho cô người yêu cái túi xách vô cùng đắt tiền, nhưng vài tuần là cô ấy sẽ chán thôi, vì lại qua cái túi khác. Chạy đua vũ trang như thế thì anh em sẽ đuối. Mà người phụ nữ nào đã có chút trí tuệ, thì khi đã trải nghiệm đủ về thế giới vật chất thì họ lại đi sâu hơn về thế giới tình cảm.
Nhiều lúc, việc anh em dành thời gian để trải nghiệm cùng cô ấy cái A, cái B, đi chỗ C, đi chỗ D, ngồi quán cóc vỉa hè, nó lại mang tới những khoảnh khắc sống không bao giờ mua được. Với tôi, tất cả những gì mua được bằng tiền… thì đều rẻ cả.
Có những khoảnh khắc trong đời đôi lúc chỉ xảy ra đúng 1 lần, nên anh em bỏ qua thì không bao giờ tìm lại được. Thế nên, anh em đừng tiếc việc mua hoa, vì cái anh em tặng là tặng những khoảnh khắc duy nhất. Một bông hoa không bao giờ nở 2 lần, và chúng ta cũng không bao giờ tắm được 2 lần trong một dòng sông.
Bất kỳ ai mà tôi gặp, tôi đều tâm niệm, đây là lần đầu gặp… và cũng có thể là lần cuối gặp. Nên tử tế được thì cứ tử tế, chấp nhau quá làm gì. Có được cái minh tuệ đấy, thì anh em sẽ thấy cuộc sống hiện tại nhẹ gánh đi rất nhiều.
Thất nghiệp, thất tình, mất tài sản, bệnh tật, chỉ là những giai đoạn tất yếu trong chu kỳ đó thôi. Ai mà không bệnh, ai mà không tàn.
Anh em có 10 nhà, 5 công ty, thì cũng ăn 3 bữa, ngủ 1 cái giường… Nhưng chưa chắc anh em đã thảnh thơi bằng bà bán rau đầu chợ, bà cũng ăn 3 bữa, ngủ 1 cái giường, cũng sinh lão bệnh tử như anh em thôi.
Nên nhiều lúc tôi ngồi ăn tô phở gà, tôi thấy hạnh phúc lắm, vì chưa chắc mấy ông Tổng thống, tỷ phú, đã được thảnh thơi ngồi ăn enjoy như tôi vậy. Nếu có so sánh thì hãy so cuộc đời này, anh em đã enjoy và tích lũy được bao nhiêu khoảnh khắc thôi.
Collect the moments, hãy bình tĩnh sống và trải nghiệm mọi thứ thật chậm rãi. Trọn vẹn với tất cả mọi thứ xảy đến với cuộc đời anh em, vui buồn, tốt xấu, đúng sai, thành công thất bại, hạnh phúc chia ly, v.v…
Vì sự thật, mọi thứ đã hoàn hảo rồi, tất cả đều tuyệt vời khi chúng ta còn sống để trải nghiệm nó.