Một trong những chiến thắng đáng nhớ nhất của Ole Gunnar Solskjaer cũng là một trong những trận thua bẽ bàng nhất của Thomas Tuchel, diễn ra vào 2 năm về trước. Nhiều điều hoặc đã thay đổi, hoặc vẫn bất biến trong suốt quãng thời gian vừa qua.
“[Sau hiệp 1] Chúng tôi có cảm giác rằng khi đưa được bóng ra sau lưng hàng phòng ngự 5 người của đối thủ, chúng tôi đã mất một vài giây cực kì quan trọng khi Hakim [Ziyech] phải đưa bóng về chân trái và Callum [Hudson-Odoi] phải đưa bóng về chân phải. Trong khoảnh khắc ấy, thì tiền vệ của đối phương đã kịp bọc lót các khoảng trống.
Vì thế, suy nghĩ ở giờ nghỉ giữa hai hiệp của chúng tôi là các cầu thủ có thể xử lý bóng tốt hơn trong một vài tích tắc [nếu 2 tiền vệ tấn công đổi cánh cho nhau]. Chúng tôi đã tạo nên sự khác biệt ở vị trí của họ. Callum có thể đưa bóng vào vòng cấm quyết đoán hơn, pha kiến tạo là một tình huống xuất sắc của cậu ấy.”
Thomas Tuchel nói về bàn thắng được tạo nên từ đường kiến tạo của Hudson-Odoi bên cánh phải và pha kết thúc của Ziyech từ cánh trái, cũng như sự điều chỉnh chiến thuật của Chelsea ở hiệp 2 trận đấu với Malmo.
Xét tổng thể, Chelsea dù không có sự phục vụ của 5 cầu thủ quan trọng ở mặt trận tấn công là Mateo Kovacic, Mason Mount, NG Kante, Timo Werner và Romelu Lukaku vẫn tạo ra một thế trận áp đảo trước đối thủ. Kiểm soát 73% thời lượng bóng lăn, có 22 pha dứt điểm (so với 4 của đối thủ), với 17/22 pha dứt điểm trong vòng cấm.
Không chỉ đến từ những sự điều chỉnh trong trận đấu của ban huấn luyện, mà điều quan trọng là với những cầu thủ như Ziyech, Hudson-Odoi hay Ruben Loftus-Cheek, Chelsea vẫn chơi một thứ bóng đá đúng với triết lý được HLV của họ đề ra.
Các cầu thủ ở đúng vị trí, di chuyển đúng thời điểm, hoán đổi vị trí có ý tưởng cụ thể và có thể tạo ra tình huống nguy hiểm ở bất cứ khu vực nào, cũng như bất cứ tình huống bóng nào.
Loftus-Cheek, cầu thủ trước mùa giải được xem như lựa chọn thứ 5 ở hàng tiền vệ, được sử dụng một cách hiệu quả trong 2 trận đấu gần nhất, với một vai trò khác biệt so với những Kovacic hay Kante. Tiền vệ có xu hướng tấn công này được đẩy lên chơi sau lưng hàng tiền vệ đối phương, và trực tiếp chuyển cấu trúc 3-2-5 thường thấy của Chelsea thành 3-1-6, với mục đích tạo ra lợi thế quân số ở các khu vực tấn công.
Xem Chelsea đá, bạn không cần phải là chuyên gia phân tích hay những danh xưng hão huyền khác để có thể cảm nhận được một điều: các cầu thủ cầm bóng của họ luôn có lựa chọn chuyền bóng rõ ràng, ở một nhịp độ triển khai hợp lý, và luôn có phương án để đưa bóng tiếp cận 1/3 cuối sân và vòng cấm địa đối thủ.
Mọi thứ hoàn toàn khác biệt với Manchester United, trong trận gặp Atalanta. Dù ở đây, chất lượng đối thủ của 2 CLB này có sự chênh lệch.
United ra sân với sơ đồ 3-5-2 như trận thắng Tottenham. Nhưng chỉ với hai sự thay đổi là Marcus Rashford và Paul Pogba, họ chơi như một đội bóng hoàn toàn khác biệt so với cuối tuần trước. Khác biệt là khác biệt, không có ý nghĩa tiêu cực hay tích cực.
Marcus Rashford không chơi cố định ở khu vực cấm địa như Edi Cavani, còn Paul Pogba cũng không thể di chuyển lên xuống với cường độ cao như Fred. Bruno Fernandes trong bối cảnh ấy, di chuyển tự do hơn cả thường lệ và United lại chứng kiến một hình ảnh thiếu cấu trúc điển hình của họ.
Trước Spurs, các cầu thủ United di chuyển ở đúng vai trò của mình bao nhiêu, thì trước Atalanta, họ di chuyển nhiều và tự do bấy nhiêu. Pep Guardiola từng có một nhận định xác đáng khi nói về thực trạng của Man City trong chuỗi phong độ kém ở đầu mùa giải trước: chúng tôi di chuyển quá nhiều khi có bóng, các cầu thủ không ở đúng vị trí của họ, và đó là vấn đề.
Sau khi Raphael Varane rời sân và đội bóng chuyển qua sơ đồ 4-2-3-1 quen thuộc, thì United chính xác là United của Ole Gunnar Solskjaer. Cầu thủ nào cũng có quyền làm điều mình thích. Di chuyển tự do, thiếu ý thức duy trì cấu trúc đội hình khi hoán đổi vị trí và chuyền bóng chỉ để chuyền bóng.
Nếu 11 con người đá chính trước Tottenham là phương án nhân sự tốt nhất United có thể thực hiện ở thời điểm này, thì họ sẽ bước vào mỗi trận đấu với Jadon Sancho, Marcus Rashford, Jesse Lingard, Paul Pogba, Donny van de Beek trên băng ghế dự bị.
Còn nếu 4-2-3-1 là phương án lâu dài trong suy nghĩ của Ole Gunnar Solskjaer, thì rõ ràng HLV này và các cộng sự không đủ tầm để tạo nên một cấu trúc đội hình phù hợp đi cùng với những yêu cầu cụ thể cho những cầu thủ tấn công chất lượng mà đội bóng sở hữu.
Nói như thế không phải để tôn vinh Thomas Tuchel trên bàn cân với Ole Gunnar Solskjaer. HLV người Đức từng cực đoan sử dụng cả Jorginho, Kante, Kovacic trong đội hình xuất phát khi trong tay hàng loạt những cái tên chất lượng ở hàng tấn công. Ví dụ điển hình nhất là trận thua thiếu sức sống trước Man City ở mùa này.
Điều Tuchel làm được là thích ứng, linh hoạt và thay đổi. Bằng chứng không chỉ dừng lại ở trận gặp Malmo, mà nó đã từng đến khi HLV này biết cách để vận hành một hệ thống chiến thuật có cả Neymar, Kylian Mbappe, Edi Cavani và Angel Di Maria tại PSG.
Tuchel làm việc chưa đầy một năm tại Chelsea, và nói một cách nghiêm túc trên góc nhìn của Man United, thì chất lượng công việc của HLV này phần nào đó có thể xem là thước đo cho Ole Gunnar Solskjaer.
Xa hơn, thước đo ấy mới chỉ dừng lại ở Tuchel, người không dưới 2 lần khẳng định trong các buổi họp báo của mình trong mùa giải này rằng, đội bóng của ông phải duy trì một cách ổn định chất lượng trong lối chơi mới mong đạt được tiêu chuẩn về điểm số cho một nhà vô địch Premier League, vốn đã được Jurgen Klopp và Pep Guardiola cùng đội bóng của mình tạo nên trong 4 mùa giải gần nhất.
Thật thú vị, một trong những chiến thắng đáng nhớ nhất của Ole Gunnar Solskjaer cũng là một trong những trận thua bẽ bàng nhất của Thomas Tuchel, diễn ra vào 2 năm về trước. Nhiều điều hoặc đã thay đổi, hoặc vẫn bất biến trong quãng thời gian này.
Xem thêm:
- Thomas Tuchel: “Bóng đá chủ động là bóng đá hấp dẫn”
- Ole Gunnar Solskjær xây dựng văn hóa tại Man United như thế nào?
- Hệ thống chiến thuật bóng đá được hình thành như thế nào?
–
MENBACK.COM