Tuyệt đẹp! Tôi chỉ có thể thốt lên như thế về trận đấu thứ tư ở vòng 1/8 giữa Croatia và Đan Mạch. Không phải hay mà là đẹp. Vì trong hay có đẹp và nhiều thứ khác. Không chỉ đẹp mà còn là tuyệt đẹp vì cấp độ đẹp cứ được nâng lên theo diễn tiến của trận đấu.
World Cup 2018 – Croatia vs Đan Mạch: Vẻ đẹp của sự cân bằng trong thế trận
Một trận cầu không thể được gọi là hay nếu thế trận một chiều. Và Đan Mạch đã mang đến một sự bất ngờ cho người hâm mộ bởi cách họ vào cuộc, cách họ phong toả các mũi tấn công của Croatia, cách họ tạo ra sự đe doạ đối với khung thành của Subasic. Nhìn vào lối chơi người ta dễ nhầm tưởng là Croatia vượt trội về thời gian kiểm soát bóng và số đường chuyền bóng. Nhưng không. Thực tế là Croatia chỉ cầm bóng hơn Đan Mạch có 8% và thực hiện nhiều hơn 74 đường chuyền bóng (603 – 529). Số lần sút cầu môn cũng chỉ là 20 – 14. Và số lần sút trúng đích là 6 – 3. Và quan trọng, tỷ số là 1 – 1 sau 120 phút thi đấu.
Vẻ đẹp của sự đối chọi trong lối chơi
Croatia (cùng Tây Ban Nha) lúc này mới xứng đáng được gọi là Brasil Châu Âu chứ không phải Bồ Đào Nha phòng thủ phản công của Santos. Họ ban bật nhuần nhuyễn và thi triển một lối đá tấn công đa dạng trên khắp phần sân đối phương. Còn Đan Mạch thì chơi vô cùng tối giản (đúng như phong cách Bắc Âu đặc trưng của họ vậy). Chỉ cần vài ba đường chuyền là họ sẽ đưa bóng tới sát khu vực 16m50 để tìm cách dứt điểm. Sự khác biệt này đã mang đến một trải nghiệm phong cách đối lập rất thú vị cho khán giả.
Vẻ đẹp của sự dồn nén và bùng nổ cảm xúc
Khi mà khán giả còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì bàn thắng đã tới cho Đan Mạch sau một pha lộn xộn trước cầu môn Subasic. Đó là một bất ngờ không ai nghĩ tới trước lúc bóng lăn. Nhưng Croatia đã không để cho sự bất ngờ này kéo dài, họ gần như ngay lập tức thiết lập lại sự cân bằng cho hai đội. 5 phút 2 bàn thắng chia đều cho mỗi đội là một sự cởi mở vượt xa trí tưởng tượng của những khán giả thông thường. Để rồi sau đó suốt 113 phút đằng đẵng hai đội mang đến một màn giằng co, đáp trả và khắc chế nhau. Và khi người ta chuẩn bị đứng lên đi WC để đón xem loạt luân lưu thì L. Modric và K. Schmeichel bắt họ phải dừng lại. Từ đường kiến tạo xé toang hàng thủ Đan Mạch, Croatia đã có được quả penalty do M. Jorgensen phạm lỗi với Rebic trong vòng cấm địa. Modric bước lên nhận lãnh nhiệm vụ kết liễu số phận Đan Mạch.
Nhưng, đây mới chính là lúc màn kịch bắt đầu vào chương cao trào. Modric vung chân đặt lòng vào góc phải cầu môn, bóng nằm gọn trong tay Kasper. Trên khái đài, Peter huyền thoại ăn mừng đầy tự hào về hậu duệ của mình. Đó cũng là pha bóng đáng kể cuối cùng của 120 phút thi đấu cân não giữa Croatia và Đan Mạch. Modric lúc này đứng trước nguy cơ trở thành tội đồ của dân tộc. Còn Đan Mạch thì tràn đầy tự tin trước loạt luân lưu vì trong khung gỗ của họ có một Kasper đầy tài năng và tự tin lên cao hơn bất cứ lúc nào.
Tại loạt luân lưu, khi người ta chưa kịp ăn mừng vì Subasic đẩy được cú sút của Eriksen thì đã lại chưng hửng vì Badelj bị Kasper từ chối. Cứ thế, cứ thế, hai thủ môn thay nhau toả sáng, cho đến khi, có những CĐV và cả HLV Z. Dalic không dám nhìn cú sút quyết định của Rakitic.
Vào!!! Kasper bị khuất phục. Người cha Peter lặng đi trên ghế VIP khán đài. Bên kia, các cầu thủ Croatia ùa lên ôm lấy Rakitic và ôm lấy nhau. Vị trợ lý ôm trầm lấy HLV Dalic để vị HLV này biết học trò của mình đã thành công. Ông như oà vỡ rồi chạy lên khán đài chia sẻ niềm hạnh phúc hân hoan với khán giả. Những giọt nước mắt đã rơi. Cựu danh thủ Davor Suker và các quan chức LĐBĐ Croatia trên khán đài cũng oà vỡ và nghẹn ngào. Dưới sân, Modric như được cứu rỗi, anh gồng hai tay và hét lên như trút bỏ hết tất thảy. Anh chạy đi ôm siết từng cầu thủ. Anh và HLV Dalic vồ lấy nhau, ghì chặt và hôn lên cổ nhau. Lovren sắt đá là vậy cũng không kìm được dòng nước mắt hạnh phúc cứ lăn dài. Anh không hò hét, không chạy nhảy mà cứ đều bước dọc sân để cảm nhận những thanh âm hò reo chiến thắng dội vào lồng ngực…
Đan Mạch dừng bước, một số CĐV khóc, một số đứng lặng như chưa muốn chấp nhận thực tế. Các cầu thủ không khóc, không suy sụp. Họ hiểu rằng họ đã chiến đấu hết mình, đã cống hiến thứ bóng đá tốt nhất, đẹp nhất. Họ xứng đáng nhận sự tôn trọng từ đối thủ và sự tôn vinh của tổ quốc, người hâm mộ.
Modric đã dũng cảm đối mặt và vượt qua nỗi ám ảnh thất bại để góp phần vào chiến thắng cho Croatia trong loạt luân lưu. Rakitic cũng vượt qua ảm ảnh đá hỏng penalty tại trận tứ kết trước Thổ Nhĩ Kỳ 10 năm trước để là người đóng đinh số phận trận đấu. Subasic quên đi pha mắc lỗi của bàn thua đầu trận để trở thành người hùng. Kasper dù phải cùng Đan Mạch về nước thì anh vẫn là một trong những thủ môn hay nhất giải, là niềm tự hào của quốc gia và của người cha huyền thoại Peter. Chỉ có Eriksen thì phải đợi 4 năm nữa để có thể được như Modric và Rakitic hôm nay. Đó chính là những nhân vật, những số phận điển hình trong một tập thể, một trận đấu kịch tính cao độ. Họ cùng nhau khiến bóng đá trở nên hấp dẫn và đa tầng bậc chiều kích ý nghĩa hơn.
Đẹp không chỉ bởi nhiều bàn thắng;
Đẹp không chỉ bởi có những siêu phẩm;
Đẹp còn ở tư duy chiến thuật;
Đẹp còn ở sự đối chọi thế trận và phong cách;
Đẹp không chỉ ở chiến thắng,
Đẹp còn cả trong thất bại và cách người ta đón nhận, ứng xử với thất bại,
Đẹp là khi người ta quên đi cả sự thắng – bại,
chỉ còn lại trong lòng dư vị về những xúc cảm cuốn theo trái bóng, rớt trên đường pitch, vương trên khán đài…
Thùng thuốc súng đã nổ nhưng những chú lính chì vẫn phải dừng bước. Người Croatia tiếp tục tiến lên vẽ tiếp bàn cờ ca-rô trên đất Nga.
Hôm nay, Croatia và Đan Mạch đã thêm một lần cho chúng ta biết, nhắc chúng ta nhớ: thế nào là vẻ đẹp đích thực của bóng đá, thế nào là một tuyệt phẩm bóng đá.
Bài viết sưu tầm từ tác giả Vũ Trung Hiệp