Tình yêu và hôn nhân của chúng tôi đã được 25 năm, dù anh không đẹp trai, giàu có, nhưng tôi vẫn luôn yêu anh và hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.
Tình cảm chân thành
Tôi và chồng đều 40 tuổi, duyên số thế nào chúng tôi ngồi chung bàn từ năm lớp 10 và yêu từ đó. Tình yêu thuở học trò đơn giản lắm, tôi yêu vì anh học giỏi Toán, còn bản thân cực dốt môn này. Anh kèm cặp tôi nhiều rồi thành yêu lúc nào không hay. Tình yêu cứ thế bình lặng theo chúng tôi đến khi tốt nghiệp đại học. Ra trường, anh về quê thi công chức, tôi cũng về quê mở công ty.
Lúc này sóng gió đầu tiên ập đến khi những chàng trai giàu có, từ đối tác đến khách hàng lân la làm quen tôi. Tôi đã có lúc xao lòng, từng đi chơi riêng với một người, rồi mẹ khuyên có hết tình cảm thì hãy nói ra cho anh biết và dừng lại chứ đừng làm như vậy. Tôi từng so sánh anh với những chàng trai theo đuổi lúc đó, anh không đẹp trai bằng, không giàu bằng, duy chỉ có hiểu và yêu tôi chân thành thì không ai bằng anh. Cuối cùng, tôi đã gạt bỏ hết và toàn tâm toàn ý với anh.
Gia đình tôi và anh đều không giàu có gì, bố anh là cán bộ ở huyện, mẹ anh là giáo viên, đến anh cũng làm công chức, còn bố mẹ tôi đều buôn bán nhỏ. Ra trường 3 năm, anh vẫn là công chức với mức lương 5 triệu mỗi tháng, ngoài giờ làm anh chỉ học. Những buổi họp lớp, trong khi bạn bè khoe mua nhà mua xe, người thu nhập trăm triệu, người làm giám đốc này kia thì anh vẫn vậy, chỉ cười và thực tâm chúc mừng mọi người. Tôi hỏi anh có buồn không khi lúc nào cũng là người giỏi nhất lớp, anh bảo không việc gì phải ghen ghét cả, anh mừng vì càng có nhiều người giỏi thì đất nước càng phát triển, đặc biệt chí hướng và con đường của anh khác họ. Lúc đó tôi không hiểu lời anh nói, sau này mới hiểu.
Ngày tôi đề nghị kết hôn, anh hỏi có chắc chắn với quyết định của mình không. Tôi một mực chắc chắn, mặc kệ nhiều người nói là ngu ngốc khi một người vừa có công ty riêng vừa có nhan sắc như tôi lại đi lấy một anh công chức quèn lương tháng vài ba triệu. Điều này có được một phần là nhờ mẹ tôi, mẹ bảo: “Nếu kết hôn với bạn trai, con sẽ không có một người chồng giàu nhưng sẽ có một người thực sự yêu thương, quan tâm và lo lắng cho con. Đó mới là điều đáng quý mà không của cải nào có thể đổi được”.
Sự nghiệp chính trực
Cuộc sống hôn nhân không khác lúc yêu là mấy, có lẽ vì chúng tôi yêu nhau quá lâu, đến tận 10 năm, nhưng tôi yêu cái sự bình lặng đó. Sau cưới vài năm, anh được chuyển qua làm thanh tra cục thuế, rồi trưởng phòng thanh tra, lúc này ai cũng bảo là chúng tôi sắp đổi đời, chính tôi cũng nghĩ như vậy. Hóa ra không phải, bên nhau hơn 10 năm nhưng tôi thực sự chưa hiểu hết anh. Có thể nói ra không ai tin nhưng anh là một trong những thanh tra liêm khiết nhất mà tôi biết, người thứ hai chính là bố chồng, sau này tôi được nghe mẹ kể lại.
Công việc không thể tránh khỏi những cám dỗ của đồng tiền, thế nhưng anh luôn biết giữ mình và xử lý khéo léo. Nhiều chủ doanh nghiệp sẵn sàng chi tiền tỷ nhưng anh đều từ chối, bảo cứ đúng luật mà làm. Nhiều khi bị đe dọa anh cũng lựa lời khéo léo đối đáp khiến ai cũng nể phục. Anh còn bảo nếu công ty của tôi có sai phạm cũng không nương tay và sẽ xử lý theo quy định của pháp luật, kể cả có bỏ tôi vào tù. Tôi từng giận anh vì câu nói đó, rồi chính anh lại là người đồng hành để không thể có sai phạm gì xảy ra trong công ty được.
Giữa lúc đang phát triển mạnh mẽ, tôi gặp một sự cố trong đầu tư khiến công ty gần như phá sản, tài sản phải bán hết để trả nợ. Lúc đó anh bảo chuyên môn của anh không phải là điều hành, vì vậy sẽ giúp tôi quản lý tài chính và thương lượng với các đối tác, khách hàng. Rồi nhờ uy tín của anh mà công ty tôi cũng vượt qua giai đoạn khó khăn đó, ngày càng phát triển, đem lại cuộc sống sung túc cho gia đình.
Nhiều người nhìn vào bảo anh làm lớn như thế thì gia đình giàu có là đương nhiên, họ đâu biết ngay cả tiền các doanh nghiệp biếu tết anh cũng không lấy. Anh kiếm được ngót 100 triệu đồng mỗi năm, chưa đủ để phải đóng thuế. Anh bảo mình ăn hối lộ một đồng thì đất nước mất đi 10 đồng, 100 đồng, mất đi những cây cầu cho bà con vùng lũ, mất đi những mái trường cho các em học sinh. Tôi bảo anh không lấy thì người khác sẽ lấy, cấp trên của anh sẽ lấy, 10 đồng, 100 đồng anh đem về có còn được mấy đồng. Anh bảo những chuyện đó khi nào có thẩm quyền anh sẽ quan tâm, còn bây giờ nhiệm vụ là không để lọt đồng tiền thuế nào trong tầm kiểm soát của mình.
Anh cũng là người rất giản dị, chiếc xe máy đi từ lúc ra trường vẫn còn chạy tốt, cái điện thoại tôi tặng cách đây 10 năm anh vẫn dùng. Anh cũng quan tâm vợ con, tuy không hay nói những lời ngọt ngào nhưng những việc làm của anh giá trị hơn lời nói cả ngàn lần. Giữa năm vừa qua, anh được chuyển lên bộ làm việc, tôi biết chức tước càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề nhưng luôn tin dù có thế nào anh cũng đều biết cách vượt qua. Giờ đây tôi đã hiểu chí hướng của anh là gì. Hơn nửa năm qua là khoảng thời gian khó khăn với tôi và các con vì vắng anh, tôi quyết định bán công ty, chỉ vài ngày nữa thôi cũng ra thủ đô sinh sống cùng anh. Khi đã hiểu được chí hướng của chồng, với vai trò là một người vợ, tôi sẽ làm hậu phương vững chắc cho anh yên tâm cống hiến hết mình.
Người bạn đồng hành
Quá trình 25 năm cùng nhau trưởng thành của chúng tôi, tôi không có ý khoe khoang dù rất tự hào về chồng, ngoài ra muốn thông qua bài viết có đôi lời nhắn nhủ tới các bạn trẻ, đặc biệt là con trai 14 tuổi vừa bị thất tình và đứa con gái 10 tuổi của mình:
“Con trai à, nếu con cho rằng các bạn nữ thật thực dụng thì nên xem lại mình. Khi con cho họ cảm nhận được tình yêu chân thành và một ý chí không ngừng học tập, nỗ lực trong cuộc sống, sẽ không một cô gái nào vì những lý do chủ quan mà bỏ con.
Còn con gái, tiền bạc con có thể tự làm ra, nhà cửa có thể tự xây, xe có thể tự mua, nhưng con sẽ không thể hạnh phúc bên người không yêu mình một cách chân thành, người sẽ thẳng thừng phê phán khuyết điểm của con và cũng là người sẽ cùng con sửa chữa những khuyết điểm đó.
Người chồng không có nhiệm vụ bao bọc, che chở mình mà là người đồng hành với mình đến hết cuộc đời. Chồng là người bạn luôn ở bên lúc con buồn bã, cô đơn nhất. Hơn hết, mẹ mong các con sống thật chân thành và ngay thẳng, đừng mong sẽ có người đem tiền đến cho mình vì không có bữa trưa nào miễn phí, ngay cả ba mẹ cũng không để lại cho các con đồng nào đâu. Sống sao để dù có ít tiền cũng không phải cúi đầu trước bất kỳ ai”.
–
TẠP CHÍ MENBACK