Bố có hiểu lòng mẹ không? Chắc phải khi nào mẹ ngủ thật say, may ra sau này… bố mới hiểu ra một chút. Người ta thương một người lún sâu tới tận đáy cuộc đời họ. Điều gì có thể làm, đều mê muội sẽ làm. Mẹ mong bố sẽ nhớ lại, ngày cưới mẹ, bố đã hứa sẽ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ mẹ cả cuộc đời. Lời hứa đôi lúc giống như lời nói chơi. Người ta nói cho vui, chứ ít ai làm được.
Tâm sự của mẹ
Mẹ bị đau bụng nhiều ngày. Nhưng không dám nói với ai. Bởi có một lần mẹ tình cờ đọc được trên mạng, người ta bảo, ở bên cạnh một người luôn đau ốm, cảm thấy thật mệt mỏi chán chường. Đến bản thân mình còn không tự chăm sóc nổi cho tốt, thì yêu thương, chăm sóc được ai?
Người mẹ bắt đầu xuất hiện những vết thương. Mẹ không còn nhớ mẹ va chạm vào đâu nữa.
Trí nhớ mẹ không được tốt, mẹ chẳng thể nào nhớ được tất thảy mọi việc. Đôi khi mẹ quên bật cơm. Đồ ăn nấu xong hết, nhưng cơm vẫn còn y nguyên là gạo, chưa chín.
Mẹ cầm cái điện thoại trên tay, nhưng cứ loay hoay đi tìm nó suốt mấy tiếng đồng hồ.
Vậy thì mấy vết thương sơ sơ trên thân thể, mẹ cũng không cách nào nhớ hết, làm sao nhớ được.
Có một hôm đầu gối mẹ có một vết xước, nó chảy máu ròng ròng. Nhưng mẹ bận làm không để ý, lúc mẹ biết, thì cũng là lúc vết máu đã khô trên đầu gối mẹ.
Sờ vào thấy đau. Mẹ cứ mân mê tự hỏi, mình đã va chạm cái gì và vào lúc nào nhỉ? Sao lúc đó không thấy đau, mà bây giờ sờ vào nhức vậy?
Bố thường đi làm về rất trễ. Mẹ mỗi ngày đều ngồi chờ. Có hôm mẹ thức tới 5 giờ sáng, bố vẫn chưa về.
Sáu giờ sáng mẹ loay hoay sắp xếp quần áo cho các con đi học. Vì cả đêm chưa ngủ được chút nào, nên người mẹ cảm thấy rất mệt.
Khi các con đã đi học hết, mẹ lại chuẩn bị đồ đi làm.
Bước vài bước xuống cầu thang, mẹ chóng mặt nên ngất xỉu.
Mẹ tỉnh dậy, thấy mình ở trong phòng ngủ. Vội vã tìm điện thoại kiểm tra. Vẫn chẳng có tin tức gì của bố. Vậy ai đã đưa mẹ vào phòng nằm?
Mẹ gọi điện thoại cho bố. Định hỏi sao tối qua bố không về? Quần áo mặc từ hôm qua đến giờ, cũng nên ghé nhà thay rồi đi làm tiếp chứ.
Mẹ gọi đến lần thứ ba, bố mới nghe điện thoại.
Giọng bố cáu gắt đầy phẫn nộ. Bố la mẹ. Giọng bố trầm, không chói tai nhưng tiếng la của bố khiến tim mẹ hụt một nhịp. Vô thức, mẹ lấy tay phải bám chặt vào ngực trái.
Bố tức giận vì đã bao lần bố nói với mẹ rằng, nếu gọi điện thoại một lần bố không nghe, thì mẹ đừng cố gọi nữa. Bởi những lúc ấy bố đang có cuộc gọi quan trọng với đối tác ở nước ngoài trên viber. Mẹ gọi thì tín hiệu của bố sẽ bị đứt quãng. Đây là công việc, công việc mẹ hiểu không?
Sáng bố về nhà thay đồ, thấy mẹ ngất xỉu ở cầu thang nên đã mang mẹ vào phòng. Bố gọi cho một bác sĩ ở phòng khám tư gần nhà, họ nói mẹ chỉ bị hạ đường huyết, chắc do không ăn và thiếu ngủ. Sắp xếp xong cho mẹ, bố để mẹ ngủ và đi làm.
Không biết bố quan tâm mẹ bao nhiêu, nhưng phần nhiều bố cảm thấy bực bội. Mẹ đã là mẹ của ngần đấy đứa trẻ con rồi, vậy mà việc tối thiểu là ăn và ngủ cũng không làm được cho tốt. Bố nói với mẹ rằng bố cảm thấy khó chịu, vì mẹ mà bố đã trễ cuộc họp sáng nay.
Mẹ khóc, nhưng cố gắng không để tiếng khóc của mình thành tiếng. Mẹ nói mẹ xin lỗi, rồi cúp máy.
Không phải là mẹ nhu nhược, chỉ là mẹ cảm giác được bố đang bực mình. Mẹ sống với bố ngần đấy năm, tính cách bố thế nào, không phải mẹ không rõ. Mẹ muốn yên ổn gia đình, không đổ thêm dầu vào lửa. Mẹ… vẫn là nên nhịn thêm một chút.
Bố có cuộc gặp mặt thân mật với các nhà đầu tư. Họ muốn bố đưa cả vợ đi. Vì nghe nói, mẹ cũng có hiểu biết và nghiên cứu về lĩnh vực mà họ đang quan tâm. Bố ậm ừ, rồi tìm cách lảng sang chuyện khác. Trợ lý của một nhà đầu tư gọi cho mẹ, mời mẹ đi cùng bố ngày hôm đó. Họ nói đã gửi thiệp cho bố rồi, nhưng vẫn muốn trực tiếp gửi lời mời tới mẹ, thể hiện sự trân trọng.
Mẹ vui mừng vì lâu rồi không xuất hiện nơi công cộng với chồng. Bữa đó, mẹ hỏi bố mẹ nên mặc gì? Bố nhăn mặt, nói rằng mẹ không nên đi. Những chỗ của đàn ông, không có nhiểu không gian cho phụ nữ. Hơn nữa, mẹ là người kiệm lời. Mẹ không quảng giao nên không biết cách bắt chuyện ở những sự kiện như vậy. Dắt mẹ đi cùng, bố thấy ngại, vì mẹ chẳng bao giờ nói gì.
Mẹ im lặng, vào phòng, lặng lẽ xếp những bộ đầm đã chuẩn bị trước cất vào trong góc tủ.
Đêm đó, mẹ hỏi bố, bố có yêu mẹ không?
Bố bảo mẹ đừng hỏi những câu thừa thãi, linh tinh. Bố bây giờ chỉ quan tâm đến sự nghiệp. Không tiền bạc, không sự nghiệp thì làm sao có chỗ đứng trong cuộc đời này?
Dăm ba chuyện yêu đương, đúng là trò con nít.
Mẹ hỏi, thế gia đình, bố có yêu không?
Bố trừng mắt, không phải bố đang kiếm tiền là vì gia đình này hay sao?
Yêu hay không yêu? Lúc nào mẹ cũng hỏi những điều vô nghĩa.
Mẹ bảo hay là khi nào có thời gian cả nhà đi du lịch? Bố không trả lời. Nhưng có lẽ câu trả lời mẹ đã biết rõ quá còn gì… Bố không bao giờ có thời gian cả.
Bố luôn có những cuộc họp và vô vàn cuộc nhậu sau họp để đi tìm chỗ đứng, hay củng cố mối quan hệ… Nó thường là thâu đêm suốt sáng… Ngay cả khi bố mệt mỏi, mẹ lo lắng cũng dư thừa. Bố không thích sự quan tâm hay những lần mẹ hỏi han… Bố cảm thấy mẹ đang không ủng hộ bố, ngược lại còn càu nhàu, đàn bà chỉ có mỗi việc làm hậu phương cho chồng cũng không xong, như mẹ… Thật khiến bố phát chán.
Có những lúc mẹ hay suy nghĩ, nếu biết trước bố sẽ trở thành người đàn ông như thế này… Liệu trước đây, mẹ có yêu bố không nhỉ?
Bụng bố ngày càng to ra, vì những trận nhậu không ngừng nghỉ.
Nhưng tấm lòng và sự quan tâm của bố dành cho gia đình, cho mẹ, thì ngày bé lại, chẳng thấy chút gì…
Rồi mẹ lại phủi tay, cười một mình, thôi đi đến tận ngày hôm nay, thì suy nghĩ để làm gì? Mẹ cũng không quen với việc mình trở thành người đàn bà mang đầy hối hận.
Mẹ cũng có những ước mơ vô cùng chân thật. Chỉ là từ ngày làm mẹ, làm vợ, ước mơ ấy cuốn theo lo toan nên cũng dần mờ nhạt.
Chẳng phải mẹ không muốn sống cho bản thân mình.
Chỉ là năm tháng sau này, mẹ đã quên đi mất, sống cho mình thì phải bắt đầu từ đâu.
Bố quên mẹ, quên những đứa trẻ… cũng không sao cả.
Chỉ là mẹ có thể để bố quên, nhưng mẹ không cho phép mình quên, mẹ đã là mẹ. Đã là mẹ rồi phải không?
Là mẹ thì khi ốm đau, cũng phải cố gắng mà khoẻ.
Vì bố đã quên rồi, chỉ còn mẹ phải nhớ thôi.
Loại phụ nữ như mẹ, đàn ông không ưa, đàn bà không thích.
Bởi bây giờ là thời đại văn minh. Có những người, họ khác với mình… biết chuyện của mẹ, họ chỉ cười khẩy nói câu giản đơn: “Đồ đàn bà ngu dại, lại còn trách cứ ai?
Mẹ không trách.
Mẹ chắc chắn không trách ai.
Càng không bao giờ trách bố.
Cuộc sống này là mẹ chọn.
Cũng giống như mẹ chọn bố để yêu.
Ngay từ khi bắt đầu, đã yêu rất nhiều.
Nhiều năm trôi qua, tình yêu đó biến thành thói quen quẩn quanh trong đời mẹ.
Bố có thể thay đổi. Còn mẹ chắc có lẽ cũng thay đổi. Thay đổi từ tình yêu thành thói quen, rồi từ thói quen trở thành một phần thân thể mẹ.
Khi nào mẹ cảm thấy mệt quá, mẹ sẽ nghỉ.
Nghỉ ngơi, như kiểu là ngủ một giấc ngủ sâu, không mơ, không ác mộng, cứ thế ngủ say, ngon giấc thế thôi.
Bố có hiểu lòng mẹ không? Chắc phải khi nào mẹ ngủ thật say, may ra sau này… bố mới hiểu ra một chút.
Người ta thương một người lún sâu tới tận đáy cuộc đời họ. Điều gì có thể làm, đều mê muội sẽ làm.
Mẹ mong bố sẽ nhớ lại, ngày cưới mẹ, bố đã hứa sẽ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ mẹ cả cuộc đời.
Lời hứa đôi lúc giống như lời nói chơi.
Người ta nói cho vui, chứ ít ai làm được.
Bài liên quan
Tình cảm vợ chồng: tại sao lại phải để trong lòng?
Đời thì ngắn mà lại có bao nhiêu bất trắc. Đợi đến bao giờ những yêu thương bị đè nén và giấu kín trong tim mới được thể hiện ra một cách ngọt ngào? Tại...
Thomas Shelby: nhân vật phản anh hùng khiến khán giả phát cuồng
“Thomas Shelby là một con sâu, sống nhờ gặm nhấm những phần thối rữa trong trí óc của anh. Hắn chui vào bằng đường tai. Với một lời thầm thì”. (Peaky Blinders, Mùa 2, Tập...
Thư gửi con gái của mẹ: hãy luôn ghi nhớ 10 điều mẹ dặn con nhé
Đây là bức thư gửi cô con gái Trúc Lam vô cùng dễ thương của chị Kim Thoa, một nữ doanh nhân trẻ. Chúng ta hãy cùng đọc những lời yêu thương trong bức thư...
Những loại lệ phí giao thông đường bộ sẽ tăng từ 1/7/2022
Sau thời gian tháo gỡ khó khăn cho các đối tượng chịu ảnh hưởng bởi dịch Covid-19, từ 1/7/2022, một số loại phí, lệ phí liên quan đến lĩnh vực giao thông đường bộ sẽ...
—
TẠP CHÍ MENBACK
Theo: Gào
Ảnh: Pinterest
Link nguồn: facebook.com/vuphuongthanh/posts/10159590769918974