Chồng tôi là doanh nhân, chúng tôi cưới nhau vì tôi lỡ mang thai khi đang học năm thứ 3 đại học, đến nay con gái lớn đã 19 tuổi, con trai nhỏ 15 tuổi. Cuộc sống yên ổn và đầy đủ nhưng tôi không có được niềm vui của cuộc sống gia đình.
Tâm sự nỗi buồn của vợ đại gia
Tôi 40 tuổi, chồng 48 tuổi, chuẩn bị kỷ niệm 20 năm ngày cưới vào tháng 12 tới.
Tôi là giáo viên, không biết gọi tên chính xác công việc anh đang làm là gì, anh vừa là doanh nhân, vừa là nhà đầu tư, lâu lâu đi giảng dạy tại trường đại học, có khi lại thấy anh làm giám đốc một vài công ty. Vấn đề tôi muốn nói đến ở đây là anh quá bận, không hề có chút thời gian nào cho gia đình, luôn thấy anh làm việc, không thì đi ăn uống tiếp khách.
Chúng tôi cưới nhau vì tôi lỡ mang thai khi đang học năm thứ 3 đại học, đến nay con gái lớn đã 19 tuổi, con trai nhỏ 15 tuổi
Kể từ khi con trai chào đời, số lần anh ăn cơm nhà đếm trên đầu ngón tay; lúc nào cũng thấy anh tiếp khách, ăn uống với đối tác, khách hàng.
Anh ra khỏi nhà từ 6h sáng, có khi đi qua đêm, có lúc cũng về sớm khoảng 9h tối, còn thường là 12h đêm. Trong một ngày anh dùng 3 bữa tại 3 nước khác nhau là chuyện bình thường.
Ban đầu tôi còn rất sốc, sau dần quen. Chỉ khi dịch Covid-19 bùng phát, việc đi lại giữa các nước gặp khó khăn thì nửa năm nay mới thấy anh ở Việt Nam lâu như vậy. Các con tôi gần như không có một chút tình cảm thân thiết nào với bố nó.
Mỗi tháng anh đều chuyển tiền vào tài khoản của tôi, mức chuyển một tháng dư dùng cả năm khi toàn bộ chi phí nhà tôi. Kể từ khi con cái du học chỉ quanh quẩn ở mức 20 triệu/ tháng.
Tôi và anh đều không có thói quen xài đồ hiệu hay ăn uống xa hoa, có một căn nhà đang ở tại thành phố và một căn ở vùng quê để thỉnh thoảng về nghỉ ngơi (anh chưa về đấy lần nào), tôi lâu lâu về dọn dẹp mà thôi.
Bồ bịch thì tôi tin anh không có vì điện thoại, laptop, thẻ ngân hàng của chồng tôi đều có thể tự do sử dụng. Tôi cũng chưa bao giờ phản bội anh dù có đôi lần say nắng, rồi đều biết dừng lại đúng lúc.
Anh là mối tình đầu của tôi, tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều, chỉ là nhiều khi thấy quá cô đơn. Nhiều khi thấy gia đình bạn bè cùng nhau đi chơi, ăn uống mà tôi ghen tỵ rồi khóc.
Tôi tâm sự với chồng, anh chỉ ậm ừ được một vài ngày rồi đâu lại vào đấy.
Có lần tôi say nắng và bảo là hết yêu anh rồi, anh khóc và nói tôn trọng quyết định của tôi. Anh cũng bảo sẽ quan tâm tôi hơn, giảm làm việc lại.
Được đúng một tuần thấy anh ở nhà cứ bồn chồn, đi qua đi lại, hết ngồi lại nằm rồi nhìn đồng hồ mà thấy thương anh quá. Tôi lại bảo anh cứ đi làm những gì mình thích nhưng hãy về sớm ăn cơm nhà. Anh đồng ý, nhưng khi đã ra khỏi nhà thì chưa bao giờ về sớm. Anh luôn có lý do rất chính đáng và trung thực cho việc về muộn của mình.
Tôi đọc báo thấy mọi người viết bài khi có tiền sẽ nghỉ hưu, vợ chồng con cái cùng nhau về quê sống vui vẻ mà ao ước quá. Không biết phải làm gì để anh giảm cường độ làm việc lại, thậm chí nghỉ hưu luôn cũng được.
Những tâm sự này, ai chia sẻ được cùng tôi đây.
Xem thêm:
Mẹ mong bố nhớ lại, bố đã hứa sẽ yêu thương mẹ cả cuộc đời
Bố có hiểu lòng mẹ không? Chắc phải khi nào mẹ ngủ thật say, may ra sau này... bố mới hiểu ra một chút. Người ta thương một người lún sâu tới tận đáy cuộc...
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma, một bài viết ngắn đầy ý nghĩa của tác giả Vũ Trung Hiệp, Menback xin được chia sẻ, giới thiệu tới quý độc giả. Daniele De Rossi...
Review phim Man On Fire: “Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu”
"Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu" - Vệ sỹ John Creasy nói với cô bé Pita Ramos. Ngay ngày đầu tiên. Đây là một cảnh rất ấn tượng...
Review phim Định mệnh (The Poanist 2002): có những số phận được quyết định bởi sự tình cờ ngoài mọi toan tính
Bài viết review nội dung bộ phim The Pianist (2002). Phim được giải Oscar về đạo diễn xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất. Nói thật mình thấy có đến 3/4 đoạn đầu...
—
TẠP CHÍ MENBACK
Theo: Chuyện Trắng