Có thể bạn không nói ra điều này với ai, nhưng trong đầu bạn vẫn luôn thầm nghĩ, trở thành người lớn là một thứ thật mệt mỏi.
Trong bộ phim về Peter Pan có một xứ sở gọi là Neverland, nơi mỗi đứa trẻ có thể mãi mãi ở trong những năm tháng tuổi thơ thần tiên của mình mà không phải lớn lên. Mãi sau này tôi mới hiểu, Neverland là thứ thực sự có tồn tại.
Nó nằm trong mộng tưởng, trong tâm trí của mỗi con người.
Bạn có thể thấy điều ấy trong suy nghĩ của những chàng trai vẫn đang lưỡng lự về chuyện kết hôn, hay ở những cô gái không muốn sinh con; nó tồn tại trong khát khao của mỗi người về việc không phải nhận những trách nhiệm khó chịu của cuộc sống để vui tươi tận hưởng.
Nhiều người coi đó chỉ là những suy nghĩ ấu trĩ của người trẻ. Nhưng thật sự thì, khi bước qua tuổi 30 và đã suy nghĩ như một người trưởng thành biết hành xử đến nơi đến chốn, tôi mới biết, hoá ra trưởng thành rồi vẫn chưa phải là đã về tới đích.
Cuộc đời của ai cũng có nhiều giai đoạn: sơ sinh, tuổi thơ, thanh niên, tuổi trẻ, trưởng thành, lập gia đình, có con, trung niên, bệnh tật, rồi tới lão niên và chết. Trưởng thành thật ra cũng mới chỉ là tốt nghiệp được trường đời của tuổi trẻ. Sau đó thật ra vẫn còn nhiều chặng nữa.
Khi leo qua được một ngưỡng cửa rồi mà lại thấy một ngưỡng cửa khác cao hơn thì ai cũng chưng hửng chứ. Nhưng cuối cùng thì cuộc đời vẫn luôn là như vậy.
Bạn không thể cưỡng cầu được việc nhan sắc của mình khi thanh xuân lộng lẫy thì về già sẽ nhăn nheo. Cũng không thể chối từ được việc những trách nhiệm của bản thân theo năm tháng sẽ ngày một lớn. Điều ấy vốn dĩ đã là một chu trình đã được định sẵn của con người.
Những ông bố chuẩn bị có con cũng nên tự hiểu chuyện này, một đứa trẻ thì chưa thể cư xử cho ra dáng người cha của một đứa trẻ khác được. Vì con mình, ai rồi cũng sẽ gồng mình để tiếp tục lớn thêm. Khi đứng trước những khó khăn đã được định sẵn cho từng giai đoạn của cuộc đời, thay vì sợ hãi, chi bằng cứ thở dài một hơi rồi chuẩn bị cho thật tốt.
Trước đoạn trung niên, cuộc đời của ai cũng là càng đi sẽ càng khó. Nhưng đi được rồi, thì khi nhìn lại, trong lòng cũng le lói chút vinh quang.
Tác giả: Lu
Xem thêm
Bạn bè thực sự
Một lời khen cũng chẳng làm cho người khác cao đạo lên mà một lời chê bai, dè bỉu cũng...
Read moreDetailsDe Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma
De Rossi và cái kết đẹp cùng AS Roma, một bài viết ngắn đầy ý nghĩa của tác giả Vũ Trung...
Read moreDetailsReview phim Man On Fire: “Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu”
"Ta được thuê để bảo vệ cháu, không phải làm bạn với cháu" - Vệ sỹ John Creasy nói với...
Read moreDetailsReview phim Định mệnh (The Poanist 2002): có những số phận được quyết định bởi sự tình cờ ngoài mọi toan tính
Bài viết review nội dung bộ phim The Pianist (2002). Phim được giải Oscar về đạo diễn xuất sắc nhất...
Read moreDetails–
TẠP CHÍ MENBACK