Anh không thông minh, nhưng anh biết thế nào là yêu.
Hãy cùng cảm nhận và review Forrest Gump, một bộ phim điện ảnh của Mỹ nói về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75. Bộ phim được chuyển thể từ một tác phẩm văn học cùng tên của Winston Groom. Bộ phim đã kể lại một giai đoạn nhiều biến động trong lịch sử nước Mỹ qua góc nhìn ngây thơ và trong sáng của một người thiểu năng trí tuệ. Sự vô tư của Forrest đã giúp anh vượt qua mọi biến cố của cuộc đời và thậm chí giúp những người khác vươn lên. Forrest Gump được công chiếu vào năm 1994 đã đạt doanh thu kỷ lục 677 triệu USD, và thâu tóm rất nhiều giải thưởng, trong đó phải kể đến 4 giải Oscar cho Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất… (source)
Review phim Forrest Gump
Forrest Gump sinh ra đã thiếu cha, cậu bé được đánh giá là có trí thông minh dưới trung bình, bị tật nguyền và phải đeo nẹp kim loại mới có thể đi lại được. Ấy thế mà cậu lại thành công trong mọi việc cậu làm, là cảm hứng, là hy vọng, là niềm tự hào của nước Mỹ. Một bộ phim đơn giản nhưng thật nhiều bài học sâu sắc về cuộc sống, tình yêu và sự trưởng thành.
Xuyên suốt bộ phim, điều đọng lại trong tôi sâu sắc nhất là tình yêu của mẹ Forrest dành cho con trai duy nhất của bà và tình yêu Forrest dành cho Jenny. Cả hai tình yêu đều là biểu tượng cho một tình yêu rộng lớn, cao thượng, trưởng thành và thật đẹp.
Tình yêu của mẹ dành cho Forrest
Mẹ Forrest là một phụ nữ đơn thân, bị chồng bỏ rơi, phải một mình nuôi đứa con trai tật nguyền và có trí tuệ dưới trung bình. Trong hoàn cảnh ấy, bà hoàn toàn có lý do để đổ lỗi và oán giận cuộc sống. Nếu bà đau khổ mọi người sẽ cảm thông. Bà than Forrest là gánh nặng, người đời cũng thông cảm. Nhưng bà không sống thế. Bà luôn giữ sự lạc quan, kiên cường đón nhận tất cả để bù đắp cho con cả tình yêu cả cha và mẹ, bù đắp cả những thiệt thòi mà Forrest phải chịu từ lúc sinh ra.
Bà luôn dành cho Forrest tình yêu và sự ủng hộ vô bờ. Trong con mắt và con tim bà, Forrest cũng là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác. Bà luôn tin là như vậy và tin rằng Forrest có thể làm mọi điều những đứa trẻ khác có thể làm. Suốt thời thơ ấu, bà luôn nói với Forrest rằng: “Forrest này. Con hoàn toàn bình thường. Con chẳng khác gì mọi người xung quanh, con có thể làm bất cứ điều gì con muốn.”
Bà đã gieo vào anh niềm tin:
“Nếu con muốn, con sẽ làm được. Không được giới hạn bản thân mình”.
Bà dạy Forrest thật nhiều, nhưng tôi thích nhất trường đoạn bà nói với Forrest về định mệnh khi gặp Forrest lần cuối trước khi mất vì bệnh ung thư. Vẫn nụ cười trên môi bà nói với Forrest.
– “Mỗi chúng ta đều có một định mệnh. Trước đây mẹ không biết. Nhưng giờ thì mẹ đã biết rằng định mệnh của đời mẹ là làm mẹ của con Forrest à. Và mẹ đã làm tốt nhất những gì mẹ có thể.” Cả đời mẹ Forrest chỉ dành toàn tâm toàn sức nuôi dạy Forrest.
– “Mẹ đã làm rất tốt thưa mẹ. Nhưng định mệnh của con là gì hả mẹ?” Khi ấy Forrest đã đậu tốt nghiệp, đã vào quân đội, đã là anh hùng của đất nước, là vô địch môn bóng bàn, là tỷ phú vv. nhưng anh vẫn chưa thể biết mình sinh ra để làm gì.
– “Con phải tự đi tìm và nhận ra định mệnh của đời mình Forrest ạ. Cuộc sống như một hộp chocolate. Chúng ta không biết trước mình sẽ nhận được những gì. Con chỉ cần làm tốt nhất những gì mà Chúa mang đến cho con.”
Quả thực, chúng ta không thể đoán trước cuộc sống sẽ dành cho ta những gì trước mặt. Như một hộp chocolate, chỉ khi ta thực sự nếm trải mới biết đó là ngọt bùi hay cay đắng, là thuận lợi hay khó khăn. Nhưng dù cuộc sống trao cho chúng ta thử thách nào đi nữa, hãy cứ đón nhận những gì mà Chúa ban tặng và làm tốt nhất có thể, sống trọn vẹn nhất có thể như lời mẹ Forrest dạy.
Cách một đứa trẻ được nuôi dạy trong 7 năm đầu đời quyết định đến 80% tương lai của chúng. Những những năm tháng tuổi thơ chan chứa tình yêu thương của mẹ đã giúp anh tự tin vào chính mình, làm tốt những gì anh làm và tự tinh vào tình yêu mà anh dành cho Jenny. Như anh đã nói lúc tỏ tình với Jenny:
“Jenny, anh không phải là một chàng trai thông minh. Nhưng anh biết thế nào là yêu.”
(Jenny, I’m not smart but I know what love is.)
Tình yêu của Forrest dành cho Jenny
Forrest có thể quên tất cả những kỷ niệm của tuổi thơ, nhưng không bao giờ có thể quên được giọng nói trong trẻo dễ thương như một thiên thần ấy. Đó là giọng nói của Jenny mời cậu ngồi xuống bên cạnh trên chuyến xe bus đầu tiên đến trường. Trong khi tất cả bạn bè khác xa lánh, duy nhất Jenny làm bạn với cậu.
Jenny là người bạn duy nhất trong suốt tuổi thơ của Forrest. Lúc đầu là bạn, rồi Forrest nhận ra mình đã yêu Jenny từ khi nào không biết.
Dù ở đâu, làm gì, lúc đi tuần trên chiến trường, trước khi ngủ, lúc nào anh cũng nghĩ đến Jenny. Anh yêu Jenny tha thiết. Nhưng anh luôn để Jenny ra đi khi cô muốn. Anh yêu Jenny nên anh luôn mong cô hạnh phúc, kể cả cô hạnh phúc với người khác. Anh không bao giờ níu kéo cô lại chỉ để thoả nỗi nhớ da diết của mình. Anh luôn mong cô quay về nhưng chỉ mong thôi và chỉ đón nhận Jenny khi cô đã sẵn sàng.
Jenny biết điều đó. Nhưng Jenny có những tổn thương, những lý do riêng mà không thể đón nhận tình yêu vô điều kiện của Forrest. Cô luôn tự cho mình không xứng đáng với tình yêu mà Forrest dành cho cô. “Forrest, chúng ta quá khác nhau.” Không phải là khác về phong cách sống mà là khác về cách mỗi người lớn lên và được nuôi dạy về tình yêu.
Ngay cả khi Jenny đã có con với Forrest. Cô vẫn sống âm thầm một mình nuôi con. Những năm tháng đó Forrest sống trong sự cô đơn, mong ngóng Jenny. Anh chẳng biết làm gì ngoài việc chạy khắp đất nước trong vòng 3 năm 2 tháng 14 ngày.
Chỉ đến khi Jenny biết mình mắc bạo bệnh, cô mới viết thư cho Forrest. Anh không cần gì hơn thế. Forrest đến ngay với Jenny. Jenny là tất cả với anh.
Lần này Jenny đã sẵn sàng đón nhận tình yêu của anh. Có lẽ khi đối diện với cái chết, người ta mới hiểu rõ tình yêu đích thực là gì. Jenny đã ngỏ lời cầu hôn anh. Jenny đã chính thức là vợ anh và cho anh một bé trai thật xinh xắn và đặc biệt là con trai anh, cũng tên Forrest giống bố, thông minh như một đứa trẻ bình thường. Điều đó khiến anh bật khóc và đó là điều đẹp đẽ nhất mà anh từng nghe được trong cuộc sống.
Dù thời gian bên Jenny thật ngắn nhưng hạnh phúc đong đầy. Những lời Forrest nói trước mộ Jenny lúc cuối phim cũng là một trong những câu quote tôi yêu thích.
“Anh không biết mỗi chúng ta đã có sẵn một số phận, hay chỉ đang bay lơ lửng như một cơn gió thoảng. Còn anh, anh nghĩ là cả hai. Anh nghĩ là cả hai đang xảy ra cùng một lúc.”
Xem thêm:
- [Review phim] “The Great Gatsby” – Ám ảnh còn đọng lại mãi mãi
- Những người đàn bà của Bóng ma Anh quốc
- Thông điệp ý nghĩa từ phim Soul – Bom tấn Pixar giành giải Oscar