Những tour du lịch đến Ý thường chỉ tìm đến những nổi tiếng nhất, như Venezia, các điểm ở Roma, Pisa hay Firenze, mà không nghĩ đến chúng, và do đó, bỏ qua những ngóc ngách đẹp và đáng yêu nhất của đất nước hình chiếc ủng. Nước Ý là pizza, là spaghetti, gelato (kem), Vespa và amore (tình yêu). Đương nhiên rồi, bởi nước Ý được định nghĩa như thế.
Nhưng người ta quên mất rằng, chính ở những ngóc ngách tưởng như không tồn tại ấy, có một Italia đầy quyến rũ như một nàng công chúa ngủ trong rừng, chỉ đợi hoàng tử đến đánh thức nàng dậy. Đấy là các “borgo” (những thành phố nhỏ và cổ kính nằm trong các tường thành hoặc trên các ngọn đồi, rải rác trên khắp nước Ý).
Quyến rũ như góc nhỏ các quầy hàng đầy rượu vang, nấm đen, pho mát, thịt hun khói và những cái thớt gỗ ở xứ Umbria. Quyến rũ và lãng mạn như những đám cưới mà cả thành phố ùa ra chia vui với những đôi uyên ương, rượu chảy tràn trên phố và quần áo xúng xính trong nắng. Quyến rũ như những quán ăn nhìn xuống cả một vùng thung lũng rộng lớn lúc trời chiều. Quyến rũ như những bức tường, những con đường lát đá đỏ của những borgo đặc trưng thời Trung Cổ như Citta della Pieve, nơi có một con phố được cho là “hẹp nhất nước Ý”. Mang tên Via Bacciadonna, “phố Hôn phụ nữ”, đấy là một ngõ hẹp chỉ đủ cho hai người vươn ra cửa sổ của hai nhà đối diện và hôn nhau.
Quyến rũ như những cái tên “Via dell’Amore” (phố Tình yêu) hay “Via del Bacio” (phố Nụ hôn) của Pienza, một viên ngọc nằm giữa xứ Toscana nổi tiếng là vùng đất đẹp nhất và ăn ngon nhất nước Ý. Và quyến rũ như một miếng thịt bò nướng tái fiorentina cạnh một li rượu vang đỏ của vùng đất ấy trong một bữa tối không thể nào quên trên đất Umbria.
Bốn mùa borgo là bốn mùa yêu cuộc sống trên đất Italia. Mùa xuân, khi những mầm xanh đầu tiên vươn lên và cỏ ướt mướt mát trên những cánh đồng xa tít, những borgo trở thành một ốc đảo cũ kĩ và buồn tẻ giữa một thế giới đầy sức sống và đam mê. Tôi đã sững người khi có liên tưởng ấy trong một chuyến đi đến Toscana trong mùa xuân đầu tiên của tôi ở nước Ý. Tôi đã xem những bộ phim Hollywood quay ở vùng đất này về mùa xuân, đã nghe những bài hát Italia về mùa đâm chồi nảy lộc ấy, đã xem những bức ảnh mà các nhiếp ảnh gia chụp những buổi bình minh đẹp mê hồn ở các borgo bên bờ biển Liguria hay Sicilia.
Nhưng khi chạy xe trên những con đường đất nông thôn Italia và rồi đột nhiên dừng lại vì không chịu nổi cảm giác tù túng của không gian chiếc ô tô, cánh cửa mở ra và tôi nhào ra không gian ướt đẫm hương vị cuộc sống mới ấy. Đất trời thơm mùi cỏ ngai ngái, mướt mát mùi sương đêm, gió xào xạc qua những tán thông.
Có những nơi hoa violet mọc thành một thảm tím. Có những góc hoa cải nở vàng như một làn sóng chạy đến tít chân trời, và một borgo nào đó hiện ra trong sương. Tỉnh dậy vào buổi sớm mai ở một borgo là một cảm giác thật lạ. Nếu đấy là mùa xuân, thì nó đã ở trước cửa, và khi ta mở cửa sổ, nó ùa vào phòng, mát lạnh trong một khoảnh khắc làm ta run rẩy. Vào mùa hạ, gió sẽ thổi tung rèm cửa và ánh nắng ùa vào phòng như mời gọi một chuyến đi mới giữa núi đồi. Một borgo mới cách borgo ta đang ở chừng mươi mười lăm cây số nữa đang chờ đợi.
Mùa thu, các borgo chuyển mình thành một thế giới vàng rực của màu lá. Gió đã lạnh dần và đêm buông xuống nhanh hơn, nhưng bầu trời như sâu hơn, xanh thẳm. Mùa đông, borgo giống như một bức tranh của những màu xám xịt và tẻ nhạt mà không ai muốn thấy. Tôi ghét mùa đông, và vào mùa đông, tôi không đến các borgo. Tôi sợ nhìn thấy sự mệt mỏi của chính mình trên những mái nhà cũ kĩ và những tháp chuông nhà thờ cô đơn ấy.
Những năm tháng của tôi trên đất Ý, danh sách những borgo phải đến cứ dài ra mãi và tôi biết là không thể nào đi hết được, không bao giờ có thể cảm nhận được hết cuộc sống theo nhiều góc độ ở các nơi ấy, từ ẩm thực, văn hóa cho đến các lễ hội mùa hè và kì nghỉ Giáng sinh lẫn Năm mới. Bản đồ vẫn tiếp tục được trải ra trên ca pô xe. Những cuốn sách giới thiệu các vùng đất được mua về và xếp đầy trên giá sách, để rồi có lúc tôi nhắm mắt chọn một cuốn trong đó, giở một trang bất kì và chọn ngay cái tên đầu tiên đọc được.
Một cái tên, một hành trình mới, với những trải nghiệm mới giữa thiên nhiên, con người và “la dolce vita” (cuộc sống ngọt ngào) với những tấm ảnh, món ăn mới đang chờ đợi. Tôi muốn sống như thế, và già đi theo năm tháng, trên những cung đường này, với các borgo khắp nẻo nước Ý vẫy gọi.
Sống, đi và yêu cuộc đời, còn gì hạnh phúc hơn nữa trên mảnh đất này?
Bài viết được trích từ “Nghìn ngày nước Ý, nghìn ngày yêu” của tác giả Trương Anh Ngọc. Một trong những cuốn sách văn học bán chạy nhất thời gian vừa qua.
Sách đang được bán với giá ưu đãi Tại đây
Xem thêm: Bảo tàng Hermitage: nơi đẹp nhất, hoành tráng nhất, độc nhất vô nhị trên trần thế
–
TẠP CHÍ MENBACK