Nếu bạn tò mò một cuộc chuyển nhượng sẽ trải qua những công đoạn như thế nào, thì đây là câu chuyện dành cho bạn. Một câu chuyện có thể được xem là cổ tích với cá nhân và gia đình Chicharito.
Câu chuyện thú vị về Hạt Đậu Nhỏ được chia sẻ trên kênh Podcast của Man United.
“Hôm đó là một ngày ko bình thường cho là lắm. Tôi sắp phát khóc vì World Cup 2010 sắp diễn ra còn tôi không có tên trong đợt triệu tập lên tuyển Mexico lần này vì chấn thương đang mắc phải. Nhưng khi tôi lên xe ra về sau buổi tập ở CLB, tôi thấy bố tôi đang lái xe rất bình thản, mẹ ngồi cạnh tôi cũng dường như chẳng có điều gì xảy ra. Sự bình tĩnh khiến tôi có cảm giác bấy an dã man. Tôi không mong đợi họ khóc hay gì cả, nhưng ít ra thì họ nên nói gì đó lúc này đi chứ?
Tôi nghĩ thầm: “Sao họ có thể bình tĩnh như vậy cơ chứ? Cái đ*o gì đang xảy ra vậy?”
Tôi hỏi mẹ: “Vụ gì vậy?”. [Thành thật mà nói, tôi luôn kể mọi thứ với mẹ. Cái gì tôi cũng kể. Tôi mong đợi họ sẽ nói gì đó!]
Xong, bố mẹ tôi bảo rằng: “Chúng ta cần về nhà càng sớm càng tốt. Có chút thay đổi. Chúng ta có 2 chiếc xe. Chúng ta cần thảo luận về cuộc họp hôm qua. Chúng ta cần có một cuộc hợp mặt gia đình!”.
Tôi kiểu: “abc… xyz…”
Bố tôi lái xe vòng qua các ngõ ngách để lấy chiếc xe còn lại. Tôi không hề biết ông ấy có chủ đích rằng chúng tôi sẽ đi gặp Jim Lawlor (tuyển trạch viên trưởng của Manchester United) và một thông dịch viên.
Tôi ngồi ghế trước và khóc khi suy nghĩ về việc không được lên tuyển và nghĩ cách tôi phải làm gì sắp tới. Lúc đó, bố tôi mở ngăn kéo, dí tấm card visit và bảo “đừng quên cuộc hẹn này”.
Trên tấm card, là thông tin của Jim Lawlor, kèm với đó là logo của Manchester United.
Ở Mỹ La-tinh, và nhất là Mexico, chúng tôi có hàng tá môi giới kiểu này. Rất nhiều ông cố in cái logo lên rồi giả vờ bố mày đến từ tổ chức bóng đá abcxyz! Kiểu này, quê tôi exiter bắt hết rồi!
Tôi nghi hoặc và hỏi bố: “Ok! Ông ta muốn gì ở chúng ta?”. Tôi nào có biết ông môi giới đó là hàng xịn và đến từ Manchester United đâu! Bố tôi bắt đầu khóc. Tôi lại càng nghi hoặc.
Mặt tôi bắt đầu nóng lên. Trong ruột thì thầm nghĩ: “Không thể nào có việc đó!”. Điều này có liên quan gì đến cái logo MU?
Bố tôi quay sang bảo rằng: “Con trai, cuộc họp hôm qua mà ta nói là với đội ngũ tuyển trạch viên của Manchester United, và họ muốn nói chuyện với con. Họ muốn con đến đó chơi bóng!”.
Tôi hoan hỉ đáp đáp: “Tất nhiên là con muốn. Con muốn chứ! Bố nói với họ ngay đi, không cần hỏi con đâu!”.
Bố: “Không con trai, chúng ta cần trao đổi với họ. Họ muốn nói chuyện với con, và cảm nhận về con cũng như nhiều thứ khác họ cần biết. Họ chỉ muốn gặp 2 chúng ta, vì vậy chỉ 2 ta đến đó. Chúng ta sẽ gặp chị gái con, mẹ, ông bà và những người khác ở nhà.”
Chúng tôi đã đến địa điểm đã hẹn, nơi đó trông giống một văn phòng. Thành thật, Jim Lawlor đã làm cho cuộc gặp mặt giống như một bộ phim bí ẩn mà chẳng ai hay biết. Họ đã tìm hiểu kỹ về văn hoá Mỹ La-tinh. Tôi đến nơi và nhìn thấy Jim, một gã cao gần 2 mét. Tôi cao 1m75. Tôi thầm nghĩ “Cái đ*o này là thật sao ông bạn!?”.
Tôi nhìn thấy Jim, bố tôi, người phiên dịch. Sau đó, Jim bắh đầu nói chuyện bằng tiếng Anh. Ông ấy nói rất nhiều. Ông ấy muốn đảm bảo rằng, không có một đội bóng nào biết được Manchester United đã có những cuộc gặp gỡ với tôi. Bởi nếu tin tức lộ ra ngoài, những đội bóng khác cũng sẽ nhảy vào và họ sẽ bắt đầu đua ai bỏ ra nhiều tiền hơn. Ông ấy giải thích về văn hoá chuyển nhượng và điều đó làm chúng tôi rất ngạc nhiên.
Jim ra hiệu phiên dịch nhưng tôi cản lại. Tôi muốn thử khả năng tiếng Anh của mình. Tất nhiên lúc đó không tốt như bây giờ nhưng lúc đó tôi thực sự muốn vậy. Tôi biết có những câu dở tệ nhưng tôi biết mình cần phải nói những gì.
Tôi nhớ chính xác những gì đã nói với Jim, tôi kể về trận chung kết C1 2008, chiến tích lội ngược dòng 1999 hay thế hệ Class 92, tôi biết về Ryan Giggs, biết về Sir Alex Ferguson. Tôi luôn mơ về United.
Tôi thậm chí còn kể về một trận đấu mà tôi rất vui khi Manchester United đã để thua. Trận đấu mà thần tượng của tôi, Ronaldo de Lima đã ghi một cú Hattrick. Tôi nói bằng thứ tiếng Anh cùi chuối của mình nhưng tôi nhận ra nét mặt của Jim dần dãn ra và nhẹ nhõm, như thể tôi đã bắt đầu tạo dựng được niềm tin với ông ấy.
Ông ấy dặn dò tôi không được hé lộ thông tin này ra ngoài. Tôi nói: “Jim, ông có thể tin tưởng gia đình tôi. Không ai hé môi chuyện này.”
Sau cuộc họp với Jim, tôi đã khóc rất nhiều! Tôi không thể tin được chuyện quái quỷ này có thể xảy đến với cuộc đời tôi. Tôi tiếp tục khóc vì những thứ không thể xảy ra đã trở thành hiện thực.”
Những câu chuyện tuyệt vời tại Man United của anh em Fabio và Rafael
–
MENBACK.COM