Italia phục sinh trở lại sau thảm họa cùng Giampiero Ventura bằng lối đá tấn công cởi mở hơn. Nhưng bạn đừng bị lừa phỉnh rằng Mancio sẽ mang theo tinh thần đó đến Euro kỳ này.
Trong số các đội tuyển quốc gia, Italia khiến nhiều người mê mẩn không chỉ bởi tiếng tăm trên sân cỏ. Như hát quốc ca chẳng hạn, bạn khó để tìm thấy bản nhạc hùng tráng nào hơn so với Il Canto degli Italiani, cũng chỉ có Azzurri có truyền thống diện áo khoác nỉ mỗi khi bước ra sân chào cờ. Và chiến thắng cũng là đặc tính mà người Italia luôn bảo tồn, lạ ở chỗ họ thích mình trở nên yếu kém trong mắt dư luận và đối thủ.
Hồi Italia dự Espana 82, thầy trò Enzo Bearzot chỉ được xếp là quân xanh dưới trướng những Đức, Pháp, Argentina và nhất là Brazil. Đến World Cup 2006, Euro 2012 và 2016 cũng thế, trông họ thật khó mà nghĩ đến việc tiến xa với lực lượng bị cho là yếu xìu. Nên nhớ, thành phần của đội hình vô địch TG 2006 kém xa so với dàn hùng binh tại Châu Á trước đó 4 năm, nhưng Azzurri vẫn hiên ngang vô địch. Lý giải cho thành công ấy nằm ở đâu?
Khi đọc những phân tích của giới chuyên môn Italia về cơ hội đội nhà, tôi không thấy họ quan tâm nhiều đến từng cá nhân, rằng Marco Veratti có đủ khả năng đá chính hay không, rồi Ciro Immobile sẽ ghi bao nhiêu bàn. Thay vào đó, Roberto Mancini cho đến các Pundit tập trung vào vấn đề của đội tuyển rằng liệu họ sẽ thích nghi thế nào với lứa trẻ không có nhiều kinh nghiệm quốc tế. Thái độ khác hẳn với điểm nóng Trent Alexander Arnold vài ngày qua. Người Ý luôn như vậy, họ đề cao sức mạnh tập thể khi một Francesco Totti danh tiếng cũng chỉ được nhắc đến như Luca Toni.
Việc đề cao ngôi sao “tập thể” chính là nền tảng cho mọi chiến thuật của Azzurri, khi không một HLV nào xây dựng đội bóng xoay quanh một cá nhân, yếu tố này giúp Italia che mờ khuyết điểm chơi bóng của vài vị trí (nếu có). Người ta ngạc nhiên khi Italia 2016 của Conte thuộc hạng bèo nhất trong số các thế hệ Azzurri nhưng vẫn đủ sức loại TBN và kéo nhà VĐTG Đức đến chấm luân lưu bởi sức mạnh tập thể rất khó để người xem đo lường.
Năm nay cũng thế, đấy là lứa cầu thủ trẻ và thiếu kinh nghiệm quốc tế nhất từng tham dự giải đấu lớn của người Italia. Bởi nhìn qua, cùng lắm chỉ có 2 ông lão Leonardo Bonucci, Giorgio Chiellini và Marco Veratti từng có kinh nghiệm chiến trường. Phần còn lại là thế hệ mới được sinh ra từ thất bại trước Thụy Điển năm 2017. Nhiều người cười khẩy khi nhìn vào bản danh sách ấy, điều ưa thích với người Italia trước mỗi giải đấu lớn. Nhưng liệu họ có yếu như bạn tưởng?
Phần lớn các tài năng của Roberto Mancini trưởng thành trong giai đoạn suy thoái về tiếng tăm của Calcio, họ cũng không lớn lên từ các lò đào tạo danh tiếng như trong quá khứ. Thay vào đó, lực lượng của Azzurri trải đều ở các đội bóng tại Serie A. Nghĩa là không chỉ Inter, Juve, Milan, Roma đóng góp tuyển thủ mà những Locatelli, Toloi, Berardi, Raspadori đến từ các đội bóng nhỏ hơn. Nhưng vấn đề là họ luôn ra sân đều đặn và thi đấu cực kỳ ổn định tại Serie A. Đặc điểm này khiến những ai ít xem Calcio dễ có cảm giác hụt hẫng khi nhìn thấy những cái tên vừa kể nhưng nếu xét kỹ màn trình diễn của họ tại CLB lẫn ĐTQG, thì đều đồng tình rằng, ông Mancini đã chọn không sai người.
Italia phục sinh trở lại sau thảm họa cùng Giampiero Ventura bằng lối đá tấn công cởi mở hơn. Nhưng bạn đừng bị lừa phỉnh rằng Mancio sẽ mang theo tinh thần đó đến Euro kỳ này, bởi đá với Bulgaria sẽ khác khi đụng độ Thổ Nhĩ Kỳ và Xứ Wales. Nhất là Mancini vẫn thuộc tuýp HLV truyền thống mà người Ý sản sinh ra. Catenaccio không chỉ tồn tại trong lịch sử như một chiến thuật, mà xa hơn nó chính là hệ tư tưởng mà Calcio luôn tôn thờ bất kể trong hoàn cảnh nào. Họ có chiến thắng, có thất bại nhưng tuyệt nhiên Catenaccio luôn là kim chỉ nam cho mọi thế hệ. Như Antonio Conte 2016, chắc chắn Mancini sẽ phải chở theo linh hồn của người Ý nếu muốn tiến xa.
Theo Ký ức bóng đá
Xem thêm
–
TẠP CHÍ MENBACK